Chương 15: Bà Lưu Bị Trừng Trị

Tô Điềm Điềm nhìn thấy Hàn Thầm đem tiền bỏ vào túi mới nhẹ nhàng thở ra, đối mặt với lời nói của hắn rất là vô tội, mu mu ~

Tiền riêng của ta đáng yêu như thế, tiểu soái ca nói cái gì a, ta là một con trâu, nghe không hiểu!

Người của đại đội còn tưởng rằng, có người bên ngoài đến trộm trâu, không nghĩ tới lại là người quen, đặc biệt là bộ dạng của bà Lưu, miễn bàn có bao nhiêu xuất sắc.

"Ta nhìn thấy, mặt của bà Lưu sao lại toàn là máu a!"

"Tự làm tự chịu, ai bảo bà ta nổi ý xấu, đúng là ông trời có mắt."

Mọi người nhiệt tình thảo luận, càng nói càng hăng say.

Bà Lưu sắc mặt đã trướng đến xanh mét. Cơ hồ mất đi năng lực phản ứng, bà ta cũng không nghĩ tới sẽ bị phát hiện.

Gậy trong Lý Nhị Hoa còn giơ lên cao liền hạ xuống, trong đám người, đương gia thình lình hung ác trừng mắt nhìn cô ta.

Lý Nhị Hoa nghẹn đến mức mặt đỏ bừng, thầm kêu không tốt, cô ta cũng ủy khuất, trời đã tối còn bị bà bà lôi kéo đến đây, giờ bị mọi người vây xem khó chịu muốn chết.

Hiện giờ, chỉ có thể

A a—--a bụng đau quá—-nói rồi liền muốn ngã xuống.

Bà Lưu nháy mắt hiểu ý, đỡ lấy cô ta, "Nhị Hoa, ngươi sao vậy? Ta đây liền mang ngươi đi bệnh viện, đều tránh ra cho lão nương, con dâu của ta mà xảy ra chuyện gì, lão nương sẽ cùng các ngươi liều mạng."

Tô Điềm Điềm vẻ mặt không còn gì để nói, với kỹ thuật diễn sứt sẹo như vậy, còn nghĩ mọi người không ai nhìn ra sao, Ta chỉ là một con trâu cũng nhìn không nổi.

Tròng mắt Tô Điềm Điềm xoay tròn, so sánh khoảng cách, nhìn chằm chằm Lý Nhị Hoa vì không lưng che bụng mà lộ ra một đoạn da thịt, khi mọi không chú ý liền tiến lên vài bước, dùng cái đuôi của mình hung hăng mà chọt chọt

Ta chọt.

Ta chọt.

Lý Nhị Hoa giật mình, nhịn không được bật cười, "Ha ha…..ha ha, thật ngứa."

Tiếng cười của cô ta vang lên ở chuồng bò phá lệ chói tai.

Đại đội trưởng bị khıêυ khí©h trực tiếp nổi giận quát, "Các ngươi nghĩ mắt ta là bị mù nên không nhìn thấy phải không, sự việc hôm nay ta nhất định phải dạy cho các ngươi một bài học."

Bà Lưu lớn tiếng kêu oan, "Ta cùng Nhị Hoa chỉ đi dạo ở nơi này một chút, đại đội trưởng không thể vu oan chúng ta, nhà ta chính là ba đời đều là bần nông."

Nghe thấy tiếng kêu la của bà ta, sắc mặt của mọi người đều là khinh thường.

Đại đội trưởng, "Ngươi cái đồ bà già này,,,,"

Lưu bà tử người khác không biết, còn nghĩ ngươi đối tốt với Lý Nhị Hoa, còn định đưa đi bệnh viện, người chính là đồ keo Kiệt bủn xỉn, không phải đau bụng sao, để cho lưu lão đầu bắt mạch không phải được rồi sao."

Văn đại nương là người ngày thường cùng Lưu bà tử không hợp nhau, Hàn Thầm lại là con rể mà bà ta nhận định, tự nhiên sẽ không cam tâm tình nguyện bỏ qua chuyện này.

Xung quanh hết thảy không có cái gì làm ảnh hưởng được đến Hàn Thầm, mọi chuyện đều trong lòng bàn tay của mình.

Nhưng khi nhìn thấy tiểu ngưu dùng cái đuôi đi chọc thân thể của Lý Nhị Hoa, thì không nhịn được.

Nhanh chân đi qua kéo con trâu đang còn hăng say làm việc đến trước mặt mình.

"Bang!"

Hàn Thầm không có dùng lực, chỉ đánh một cái chợ có, âm thanh phát ra cũng nhỏ, chỉ có một người một trâu nghe thấy.

Nhưng đây không phải là trọng điểm, người từ nhỏ chưa từng bị đánh vào mông như Tô Điềm Điềm thân thể hoá đá, tại sao cô lại bị

Sàm sỡ trước mặt mọi người.

A a a

Tô Điềm Điềm vừa xấu hổ, vừa giận dữ, cúi đầu giả thành chim cút, không muốn ngẩng đầu, cô phải tự hỏi lại con đường đi sau này của bản thân thật tốt.

Nội tâm không thoải mái của Hàn Thầm lập tức bay mất, mang theo ý cười mà vuốt lông của Tô Điềm Điềm, từ trên xuống dưới thẳng đến cái đuôi.

Tô Điềm Điềm tâm tư gì cũng không có, xoắn xuýt muốn tránh đi, nhưng trốn không thoát khỏi ma trảo của Hàn Thầm. Cô vừa đem đầu lùi ra nhưng bị Hàn Thầm kéo về lại.



Tô Điềm Điềm sinh khí, liền muốn xù lông.

Hàn Thầm liền lấy ra từ trong túi một miếng bánh bắp, đem đến bên cái miệng đang tức giận của Tô Điềm Điềm.

Tô Điềm Điềm, "....."

Ngươi cho rằng trâu dễ tống cổ đi như vậy sao, ít nhất cũng phải có mấy miếng.

Bên kia đang thảo luận việc xử lý bà Lưu, bên này Hàn Thầm lại dùng điểm tâm đút cho trâu ăn.

Đại tài khí thô như vậy, đem ánh mắt sáng ngời của mọi người đều đổ dồn vào điểm tâm trâu đang ăn.

Áp lực lớn như vậy, làm Tô Điềm Điềm ăn không được, cô đem mông quay về phía mọi người, răng rắc ăn xong, rồi mới quay người lại.

Chi có thể nghe thấy thấy âm thanh nuốt nước miếng của mọi người, con trâu này cũng biết bảo về đồ ăn đi.

Đại đội trưởng ho nhẹ một tiếng, không ai chịu chú ý.

"Thanh niên trí thức Hàn, sao cậu lại dùng đồ tốt như vậy cho trâu ăn a!" Câu nói này thành công làm cho mọi người chú ý đến đại đội trưởng.

"Tiểu ngưu thích ăn" Hàn Thầm cười nói.

Mọi người đồng thời hút một ngụm khí, ai ui, may mà không phải nhi tử phá của nhà bọn họ.

Đại đội trưởng nâng cao giọng nói với hàn thầm, "Thành niên trí thức Hàn, chuyện này cậu thấy thế nào?"

"Đại đội trưởng quyết định là tốt."

Thành công đem mọi chú ý lên trên người đại đội trưởng, làm ông rất vừa lòng.

"Như vậy, chuyện này…"

Bà Lưu không chờ đại đội trưởng nói cho hết câu, liền nói, "đại đội trưởng đây đều là Lý Nhị Hoa đánh, ta không có làm gì cả."

Lý Nhị Hoa khϊếp sợ nhìn về phía mẹ chồng của mình, mẹ chồng của cô ta muốn đem hết trách nhiệm đẩy lên người của mình a.

"Ai ui uy"

Bà Lưu không hề cảm thấy chột dạ, một phen nước mắt nước mũi khóc lóc kể lể nói, "Thật ra ta cũng không muốn tới đây, là Nhị Hoa ghét bỏ ta công điểm không nhiều bằng trước kia, thế nên nhất định phải lôi kéo ta đến chuồng bò, là muốn đổ tội cho thanh niên trí thức Hàn, lão bà tử như ta khuyên như thế nào cũng không nghe, Nhị Hoa còn đang mang thai đứa trẻ của Lưu gia, ta sợ xảy ra chuyện nên chỉ thế đi theo tới."

"Mấy người xem máu trên mặt của ta đều là giúp trâu chắn. Trong đại đội của chúng ta chỉ có một con trâu này thời điểm trồng trọt đều cần dùng đến, lão bà tử ta làm sao có thể hại nó? Vốn dĩ ta muốn kéo Nhị Hoa rời đi, nhưng mà Nhị Hoa lại uy hϊếp ta, nếu không đem việc này làm cho xong, liền đem hài tử bỏ đi, ta là lão bà tử cũng đã một đống tuổi, còn bị nàng ta chỉ huy làm việc xấu, tạo nghiệp a."

Lý Nhị Hoa dại ra.

Tô Điềm Điềm, "....."

Mọi người cũng không ai tin tưởng lời bà ta nói, Lý Nhị Hoa sao có thể chỉ huy được lão thái bà này. Nhưng mà trên mặt bà ta còn có lỗ kim đâm, không khả năng là tự bà ta làm.

Tô Điềm Điềm là người duy nhất biết chân tướng sự việc, lão thái bà này thật sự quá cao tay, nói dối không chớp mắt chút nào, hố con dâu của mình một chút đều không lưu tình.

"Bang!"

Một người đàn ông hung hăng đánh cho Lý Nhị Hoa một cái bạt tai

Đương gia.…

"Ngươi là cái đồ chuyên gia gây chuyện, thế mà lại làm cái chuyện mất mặt này." Người đàn ông trên mặt đều là phẫn nộ.

Hắn ngẩng đầu nhìn về phía đại đội trưởng, sắc mặt liền tốt hơn, "Đại đội trưởng, ta liền đem cô ta đuổi về nhà mẹ đẻ, loại đàn bà như vậy không cần cũng được."

Lý Nhị Hoa ước mắt chảy ào ào, "Lưu Trụ, ngươi thật tàn nhẫn, ta vì Lưu gia các ngươi sinh hai ra đứa trẻ, trong bụng còn đang mang một đứa, mỗi ngày thức khuya dậy sớm hầu hạ cả nhà, nếu bị như vậy không bằng ta chết đi."

Lưu Trụ thẹn quá hóa giận, "Ngươi tự mình làm việc xấu, còn không cho người khác giáo huấn." Người đàn bà này không thấy ý tứ trong lời nói của hắn ta sao. Nói đưa về nhà mẹ đẻ, cũng không phải không trở lại, chính là để tránh đi sự việc lần này mà thôi.

Bà Lưu nói, "Đại đội trưởng cũng không thể mặc kệ chuyện của Lưu gia chúng ta nha."

Thấy vậy đại đội trưởng cũng không biết nói gì cho tốt, cũng không thể khuyên người ta phân gia đi?



Mắt thấy sự việc sắp bị giảm nhẹ cho qua, "Đại đội trưởng, mặc kệ như thế nào, hiện tại Lý Nhị Hoa vẫn là người của Lưu gia chuyện này không thể thay đổi được, bà Lưu tính ra cũng là đồng loã, dù không phải chủ mưu, cũng nên khiển trách một chút, vạn nhất sau chỉ vì công điểm lại làm ra chủ ý xấu gì nữa."

Bà Lưu cùng với Lưu Trụ, trên mặt liền khó coi, nhìn về phía Hàn Thầm giống như muốn ăn tươi nuốt sống người ta.

Đại đội trưởng suy nghĩ một lát nói, "Phạt Lưu gia năm này chỉ nhận được một phần ba lương thực được chia, còn lại đều chia cho người của đại đội."

Bà Lưu luống cuống nói, "Đại đội trưởng, các ngươi kêu nhà ta năm này sẽ sống như thế nào? Mọi việc đều là do Lý Nhị Hoa làm, không liên quan đến chúng ta a."

Lý Nhị Hoa rốt cuộc bùng nổ, "Bà dám nói việc này không phải do bà kêu ta làm, hâm mộ chỗ tốt mà thanh niên trí thức Hàn nhận được, đến nỗi vết thương trên mặt bà đều là do ông trời có mắt, nếu không phải thì sao lại bị như vậy, rõ ràng là đến đâm trâu, như thế nào lại đâm trên người của bà? Ta muốn ly hôn, sống như vậy sao có thể sống! Lưu gia khinh người quá đáng."

Lý Nhị Hoa nói những lời tàn nhẫn, liền lập tức rời đi, nhà mẹ đẻ cô ta cũng ở gần đây, sống như vậy cũng thật đủ rồi.

Mọi người hai mặt nhìn nhau.

Bà Lưu sắc mặt xanh trắng đan xen nhau, rất khó coi.

—-----

Trên mặt bà Lưu, từ sự tình lần trước liền lưu lại ba cái hố trên mặt, hiện tại người trong đội, đến gọi bà Lưu cũng không gọi, trực tiếp gọi là Lưu tam động.

Đến nổi Trụ Tử, sau khi Lý Nhị Hoa ly hôn bỏ đi đứa con thì nhanh chóng tái giá, còn hắn thì cả ngày cũng quả phụ trong thôn lều lổng.

Người trong đại đội, khi nhắc đến nhà họ Lưu đều là một lời khó nói hết.

Hôm sau.

Tô Điềm Điềm giúp người trong đại đội làm xong công việc, Hàn Thầm liền để cô ở trên mặt cỏ phơi nắng, còn đối phương thì đi lấy đồ ăn ngon cho cô.

Hàn Thầm vừa lấy trong túi ra trái cây cùng đồ hộp, Tô Điềm Điềm trong miệng đều là nước miếng.

Hôm qua Hàn Thầm cảm thấy tiểu ngưu của hắn bị liên lụy, nên phải bồi bổ thật tốt.

Đối với tiểu soái ca động 1 chút liền đút đồ ăn cho mình, Tô Điềm Điềm cảm thấy đây là mị lực của cô, dù biến thành một con trâu, thì cũng là một con trâu được người ta yêu thích.

Thật là tự luyến….

( Kích phát nhiệm vụ đặc thù: đi đến sông cứu nhân vật chính, Chu Nhị Nha ….. Chu Ôn Đồng. Khen thưởng của nhiệm vụ là: 50 điểm giá trị ca ngợi. )

Đã một thời gian dài không thấy xuất hiện, hôm nay đột nhiên mở miệng, thì thường thường đó chính là nhiệm vụ khó khăn, rắc rối.

( Đây là nhiệm vụ cưỡng chế mong ký chủ nhanh chóng hoàn thành. )

Hệ thống có vẻ rất khẩn cấp, âm thanh cũng lớn hơn.

Chu Nhị Nha, Chu Ôn Đồng, Hàn Thầm.

Tô Điềm Điềm nhắc lại vài lần, thiếu chút nữa đã mắng mẹ ngươi, cô nói vì cái gì luôn cảm thấy rất quen thuộc? Đây rõ ràng là quyển tiểu thuyết cô đã xem trước kia a!

Nữ chủ là tiểu thư cổ đại, còn nam chủ chính là sạn phân quan của cô.

Thật ra cốt chuyện này ở trong tiểu thuyết cũng xảy ra, hình như là nam chủ cứu nữ chủ.

Bất quá sạn phân quan của hiện tại đang về chỗ ở của thanh niên trí thức lấy trái cây và đồ hộp cho cô, cho nên không có khả năng sẽ đi đến con sông kia.

Nữ chủ.

"Chu Nhị Nha muốn nhảy sông tự vẫn ~ "

"Đi, mau đi xem một chút."

……

( Mong ký chủ nhanh chóng cứu người )

Tô Điềm Điềm thầm mắng cốt truyện cẩu huyết.

Tô Điềm Điềm hấp tấp chạy theo, tất cả mọi người đều chạy về hướng con sông của đại đội Hồng Dương.

Chu Ôn Đồng không là Chu Nhị Nha đang vùng vẫy dưới sông, chỉ một lát nữa sẽ chìm xuống, nhưng không ai đi xuống cứu, dòng nước chảy mạnh, có cứu được hay không còn khó nói.