Chương 16: Xuống Sông Cứu Nữ Chính

Chu Nhị Nha ở trong nhà chính là một cái hũ nút không mở miệng, nương cô ta rất khó chơi, sợ giúp đỡ lại còn bị quấn lên.

Tô Điềm Điềm dậm chân một cái, không biết làm thế nào cho đúng? Trong nguyên tác đoạn cốt truyện này là do nam chủ cứu người, sau đó bị nương của nữ chính ăn vạ, lại tạo thành chuyện tốt để nam nữ chính kết hôn với nhau.

Nếu mình cứu không phải là phá hư một đoạn nhân duyên tốt đẹp này sao, nhưng Hàn thầm đã về chỗ ở của thanh niên trí thức lấy trái cây đóng hộp. Như thế nào cũng không có khả năng chạy qua bên này?

Mắt thấy nữ chính càng ngày càng chìm xuống, Tô Điềm Điềm cắn chặt răng.

Nhảy xuống rồi tính, cùng lắm thì mình cứu, sau đó lại để Hàn Thầm hô hấp nhân tạo cho nữ chính, như vậy cốt truyện sẽ không bị phá hư.

"Trâu nhảy xuống nước rồi, nói định làm gì vậy?"

"Xong rồi, chúng ta làm sao cày ruộng a?"

Tô Điềm Điềm nhảy xuống mới phát hiện một sự thật, hiện tại cô là chỉ là một con trâu.

"Mu mu ~"

Thật hối hận mà, cô còn chưa biết khi làm trâu thì bơi kiểu gì a!

Vừa mới lập xuân, nước trong sông lạnh đến tận xương, đến Tô Điềm Điềm có đã với lông dày chống đỡ cũng bị lạnh mà run lên.

Càng đáng chết hơn là thân thể này quá nặng, cô có bơi cũng bơi không nổi.

"Mu mu ~"

Muốn chìm….

Tô Điềm Điềm dùng hết sức của bản thân, bốn cái chân hướng về phía trước mà bơi, cô còn chưa thể chết, trái cây đóng hộp còn đang chờ cô về ăn.

Thân là một con trâu đã không dễ dàng, mà làm một con trâu biết bơi lại càng khó hơn.

"Hệ thống theo như lời ngươi nói ta nên vào trong nước cứu người hả." Tô Điềm Điềm gian nan ổn định thân thể to lớn của mình, liền hỏi.

( Ký chủ vẫn nên tiếp tục bơi đi, nhân vật chính mà chết, giá trị khen ngợi của ký chủ cũng sẽ bay đi mất )

Hệ thống nói xong liền biến mất, mặc kệ Tô Điềm Điềm gọi như thế nào cũng không xuất hiện.

Hệ thống này càng ngày càng không có tình người, ta phải khiếu nại.

Tô Điềm Điềm thở dài, lung lay hướng về phía Chu Nhị Nha bơi tới.

Mọi người vậy xem đều xoa xoa đôi mắt, đây không phải là nằm mơ, trâu của đại đội bọn họ thế mà biết bơi.

Thật là mẹ nó thần kỳ.

Tô Điềm Điềm bơi đến trước mặt của Chu Nhị Nha, đôi mắt của nữ chính đã sớm nhắm chặt.



Nếu là một người bình thường sớm đã chết rồi, nhưng mà người ta là nữ chính a, chẳng qua chỉ là đổi một linh hồn khác.

Tô Điềm Điềm lén lút nghĩ, cô cũng coi như là con trâu hồng nương. Nam nữ chính là nhân vật chủ yếu, giá trị khen ngợi cho rất nhiều, mỗi ngày còn được đút cho đồ ăn ngon, đi theo nam nữ chính là đi lêи đỉиɦ cao của đời người, đây chính là kế hoạch của Tô Điềm Điềm.

Thật tốt nha, cảm thấy cuộc sống đã được lên nâng lên một bậc.

Tô Điềm Điềm trong lòng ảo tưởng, nhìn đến nữ chính thì hai mắt bắn ra ánh sáng chói mắt, cái đùi này ta nhất định phải ôm lấy.

"Hệ thống đổi một ngày sức lực lớn."

( Đổi thành công, điểm giá trị khen ngợi hiện tại của ký chủ là 140 điểm. )

Tô Điềm Điềm đem chân duỗi về phía nữ chính, muốn đem nữ chính kéo lên.

Đáng thương cho tiểu thư ở cổ đại vừa mới xuyên qua, vừa mới mở mắt ra lại nhìn thấy khuôn mặt trâu đáng khinh của Tô Điềm Điềm, còn có cái chân đang giơ về mình.

Đôi tay vùng vẫy điên cuồng đánh lên cái chân đó, theo động tác vung tay, trực tiếp làm cho nữ chính càng chìm xuống, kí©h thí©ɧ quá lớn, lại ngất xỉu ~

Tô Điềm Điềm thất bại, thân thể to lớn căn bản không đến quá gần được, một cái chân đè lên ngực nữ chính sờ sờ, mềm mại co dãn.

Chu Nhị Nha gặp nạn, thân thể đang chìm lại càng chìm xuống hơn, trở thành đệm lưng của Tô Điềm Điềm.

Tô Điềm "....." Đùi không có lực, trâu cũng không có biện pháp.

Tô Điềm Điềm hổ thẹn ổn định thân thể của chính mình, sau đó dùng chân vớt nữ chính lên.

Nhìn khuôn mặt tím xanh của đối phương, Tô Điềm Điềm có chút chột dạ, sẽ không phải do cô hại chết đi.

Tô Điềm Điềm cẩn thận dùng chân ấn ngực của nữ chính, ngoại trừ chuyện không có hô hấp nhân tạo ra..

Tô Điềm Điềm nghĩ muốn nhanh đưa nữ chính cứu lên bờ, nhưng dòng nước chảy mạnh, muốn kéo theo một người căn bản là không làm được.

Không nghĩ tới nữ chính nhìn gầy, thế mà còn rất nặng.

Mọi người trên bờ, chỉ đứng vây xem trâu cứu người, lại không có một ai giúp đỡ, nếu còn không cứu, đại đội của các người liền không còn trâu nữa rồi! Đang lúc Tô Điềm Điềm hết cách.

"Tiểu ngưu~"

Tô Điềm Điềm nghe được âm thanh quen thuộc liền ngẩng đầu lên, trước mắt sáng ngời, cô sao không nghĩ đến thời khắc mấu chốt làm sao mà nam chính lại không xuất hiện được chứ ?

Hàn Thầm nghe tin chạy đến, thấy cảnh này thì mày nhảy dựng, trăm triệu lần không nghĩ tới, bất quá chỉ rời đi có một lát, tiểu ngưu của hắn liền rơi xuống sông.

Hàn Thầm đem trái cây đóng hộp nhờ người bên cạnh cầm giúp, liền muốn xuống nước đem con trâu bướng bỉnh này kéo lên bờ.

"Thanh niên trí thức Hàn, ngươi sẽ không xuống nước đi, không thể!" Chu Thúy Thúy ngăn cản nói.

Cô ta là gặp được Hàn Thầm ở trên đường nên cùng nhau tới.



Chu Nhị Nha là nữ nhi nhà đại bá của cô ta, Đại đội trưởng có việc không thể tới, nên để cô ta lại đây nhìn xem.

Cô ta nghĩ, gặp tình cảnh như của đối phương thì không bằng chết đi, chết xong là hết chuyện, đỡ phải bị đại bá nương bán đi.

Nhưng Hàn Thầm lại không giống, hắn là người cô ta nhìn trúng, nếu mà đi xuống không phải là cũng Chu Nhị Nha dây dưa không rõ sao?

"Ngươi tránh ra!" Ánh mắt của Hàn Thầm sắc bén, không còn bộ dáng ôn hoà như ngày thường.

Nhưng thái độ của Chu Thúy Thúy lại rất cường ngạnh, "Bất quá chỉ là một con trâu, người dù có đi xuống nhưng với cái hình thể kia của nó cũng không thể kéo lên được."

Tô Điềm Điềm trầm mặc, nhìn chằm chằm thân thể của chính mình, hình như đúng là như thế.

Tô Điềm Điềm nhìn về phía Hàn Thầm lắc đầu, cảm thấy vẫn nên dựa vào nỗ lực của chính mình, chậm rãi nghĩ cách đi!

Hàn Thầm thấy tiểu ngưu ở trong nước lắc đầu với mình, thì càng nóng nảy.

"Ai có dây thừng không?" Hàn Thầm nhìn về phía mọi người hỏi.

"Ta có!"

Một âm thanh nhỏ vang lên, hấp dẫn tầm mắt của mọi người.

Hàn Thầm nhìn chiều dài, ở trong lòng ước chừng một lát, sau đó liền nhanh nhẹn cầm lấy dây thừng, nhảy xuống bơi về phía của Tô Điềm Điềm.

Tô Điềm Điềm mếu máo, hít sâu một hơi.

Không nghĩ tới hắn sẽ quan tâm đến mình như vậy. Quả nhiên là một sạn phân quan hoàn mỹ, danh hiệu này cũng không phải cho không. Nói thật Tô Điềm Điềm rất cảm động.

Hàn Thầm bơi đến trước mặt Tô Điềm Điềm, hỏi, "Lần sau còn làm chuyện nguy hiểm như vậy nữa không?"

Rõ ràng là đang cười nhưng lại làm Tô Điềm Điềm rùng mình.

Tô Điềm Điềm thật sự không nhịn được liền hắt xì một cái.

Nhất định là do Hàn Thầm ở sau lưng nhắc mãi đến cô, Tô Điềm Điềm ngẩng đầu dùng ánh mắt khiển trách nhìn về phía Hàn Thầm.

Hàn Thầm đón nhận ánh mắt oán trách nồng đậm của tiểu ngưu, cũng không có dạy dỗ luôn, chờ khi trở về sẽ cho nó biết một chút thế nào là lợi hại.

Hàn Thầm đem một đầu dây thừng đến trước mặt của Tô Điềm Điềm, để cho nó đeo, "trở về lại dạy dỗ người."

Tô Điềm Điềm "...." Oan uổng a!

Tô Điềm Điềm đem chân trước duỗi ra, may mà đằng trước sức lực lớn, bằng không một chân làm sao có thể nâng nữ chính lên.

"Mu mu mu ~"

Nhìn xem ta tốn thật nhiều sức lực, đem tức phụ của ngươi cứu lên, đại ân không lời nào cảm tạ hết được, chủ cần lúc lên bờ đừng có dạy dỗ ta là được.