Chương 17: Xuống Sông Cứu Nữ Chính

Chu Nhị Nha ở trong sông quần áo đã ướt đẫm, căn bản không che được cái gì

Hơn nữa cô ta còn không mặc áσ ɭóŧ, nên nhìn thấy không sót thứ gì.

Tô Điềm Điềm chép miệng, tấm tắc khen, nhìn xem nữ chính thoạt nhìn gầy, những dáng người thật đẹp a!

Tiểu thuyết miêu tả dáng người nữ chính cái gì là, mặc quần áo thì gầy, cởi ra lại có thịt, vừa nhìn là biết không giống với mấy cái đồ đê tiện yêu diễm cùng đội.

Hàn Thầm còn chưa phản ứng lại, đã thấy tiểu ngưu đưa qua một khối trắng bóng….hắn nhanh chóng đưa mắt nhìn qua chỗ khác

Bơi về phía sau vài bước, không nhìn Tô Điềm Điềm trực tiếp bơi trở về.

"Mu mu ~"

Tức phụ của ngươi a! Này sao tình tiết không giống nhiều trong truyện, không phải là nên nhất kiến chung tình sao?

Tô Điềm Điềm nhìn nhìn nữ chính, bất quá xác thật là đang rất chật vật, tùy rằng có dáng người tốt chống đỡ, nhưng trên mặt đều bị mái tóc đen che mất, cũng không biết trong nguyên tác, nam chính giúp nữ chính hô hấp nhân tạo, làm sao mà hạ miệng được?

Hàn Thầm cầm một đầu dây thừng bơi trở về,

Kêu nhưng người đứng trên bờ cùng nhau kéo.

Trải qua một phen nỗ lực, cùng với sự phối hợp của Tô Điềm Điềm, rốt cuộc cũng đem được một người một trâu cứu lên bờ.

( Chúc mừng ký chủ đã nhận được 50 điểm giá trị khen ngợi, điểm giá trị khen ngợi hiện tại của ký chủ là 190 điểm.)

Tô điềm điềm vẫy vẫy nước dính trên lông của mình, nghĩ thầm điểm giá trị khen ngợi này lấy được cũng không dễ dàng, thiếu chút nữa ném luôn cái mạng trâu này đi rồi.

Trên người Tô Điềm Điềm nhiều lông, dính trên người thật không thoải mái. Một trận gió lạnh thổi tới, làm Tô Điềm Điềm không nhịn được phải hắt xì.

Hàn Thầm thấy thế liền cởϊ áσ khoác của mình khoác lên người của Tô Điềm Điềm, bất đắc dĩ mà nhéo mũi cô một cái, "Xem ngươi còn bướng bỉnh được nữa không, hiện tại thì tự mình chịu khổ đi?"

Chu Thúy Thúy rất bất mãn, " Thật đúng là một con trâu may mắn."

Tô Điềm Điềm có chút ngốc, mặt đầy nghị hoặc mà nhìn Hàn Thầm, đây không phải đãi ngộ của nữ chính sao?

Tiểu soái ca, có phải ngươi nhận nhầm người không, nữ chính đang ở bên kia.

Nữ chính được cứu lên, nam chính liền trực tiếp đem áo khoác phủ lên người cô, thành côn ngăn chặn ánh mắt của người trong đại đội.

Hiện tại…..

Tô Điềm Điềm nhìn về phía nữ chính Chu Nhị Nha, đối phương còn chưa có tỉnh lại, trên người bị nhìn không sót thứ gì, xung quanh những người phụ nữ trong đại đội thì chỉ chỉ trỏ trỏ, còn có những nam nhân không đứng đắn, không có ý tốt, quang mình chính đại mà nhìn lén.



Tiểu soái ca, ngươi làm như vậy thì khi nào mới có thể ôm được mỹ nhân về nhà a! Tô Điềm Điềm vì hắn mà rất lo lắng.

Cốt truyện nói hư liền hư, đặc biệt đối phương lại là người cổ đại xuyên đến.

Không đúng, Tô Điềm Điềm đột nhiên nghĩ đến một chuyện rất là quan trọng, trong nguyên tác nữ chính là được nam chính hô hấp nhân tạo mới tỉnh lại, hiện tại không giống như trong cốt truyện, nhưng cũng không thể để bị phá hư cốt truyện nữa.

Tô Điềm Điềm dùng đầu đỉnh đỉnh Hàn Thầm, thành công làm đối phương chú ý, sau đó dùng miệng cắn ống quần, kéo về phía nữ chính đang nằm

Hàn Thầm chưa bao giờ biết, sức lực của tiểu ngưu lại lớn đến như vậy, chỉ có thể đi theo nó.

Chờ đến nơi, Hàn Thầm liền phải nhanh quay đầu đi nơi khác.

Tô Điềm Điềm còn muốn kéo hắn lại gần, lại bị Hàn Thầm lần đầu tiên tỏ ra tức giận với nó, "Tiêu ngưu, ngươi lại động nữa xem, trái cây đóng hộp không muốn ăn nữa phải không?"

Tô Điềm Điềm, ".....". Ta đây không phải vì tình yêu của ngươi mà góp thêm sức lực hay sao?

Hàn Thầm quay đầu đi, không muốn nhìn thấy đôi mắt ủy khuất của nó.

Đồng chí Chu, cô vẫn nên che một chút cho em họ của mình đi, nhiều người nhìn như vậy sẽ ảnh hưởng không tốt!" Hàn Thầm hướng Chu Thúy Thúy mở miệng nói.

Chu Thúy Thúy sắc mặt có chút khó coi, nhưng vẫn đồng ý.

Áo khoác của cô ta là được làm từ sợi tổng hợp mới tinh thật luyến tiếc cho người khác mượn. Nhưng nếu không giúp, lại sợ thanh niên trí thức Hàn sẽ nghĩ mình là người độc ác.

Vì vậy chỉ có thể ủy khuất đem áo khoác cởi ra, khoác lên người Chu Nhị Nha.

Hàn Thầm định dắt trâu dời đi.

Nhưng Tô Điềm Điềm lại đứng bất động,

Hàn Thầm, " tiểu ngưu, người của ngươi nếu còn không lau khô thì sẽ bị cảm.

Hắn không biết nơi này có cái gì hấp dẫn nó, mà nó lại cố chấp như vậy.

Bình thường tiểu ngưu của hắn rất dễ dụ dỗ, lại nghe lời.

Tô Điềm Điềm, "Mu mu…"

Ngươi còn chưa hô hấp nhân tạo cho người ta đâu!

Có muốn tức phụ nữa hay không? Đáng thương cho ta đã biến thành một con trâu, mà vẫn phải nhọc lòng vì mấy chuyện này.

Tiểu ngưu nếu ngươi không đi, ta mà đi rồi, thì trái cây đóng hộp cũng không còn đâu."

Hàn Thầm lấy ra đòn sát thủ.



Tô Điềm Điềm nhìn Hàn Thầm đang định rời đi, lại nhìn nữ chính đang hôn mê bất tỉnh.

"Mu mu"

Vì cái gì mà bắt trâu phải lựa chọn một trong hai vấn để khó khăn như vậy?

Tô Điềm Điềm do dự, càng làm cho sắc mặt Hàn Thầm đen xuống.

Đồ không có lương tâm, bất quá chỉ là một nữ nhân vừa mới gặp, ở trong lòng Nó lại quan trọng đến như vậy.

Không đợi Tô Điềm Điềm đưa ra lựa chọn, trợ giúp cho nam chính cùng với nữ chính, thì đã có người chạy lại đây.

"Nhị Nha a!" Vừa đi lên phía trước vừa kêu khóc.

Chu Thúy Thúy bĩu môi, "Đại bá nương đừng vội khóc, ta mới vừa xem hơi thở dưới mũi của nó, vẫn còn thở, người còn chưa có chết đâu.

Bà ta cứng người, ánh mắt sâu kín nhìn Chu Nhị Nha, nha đầu này sao mệnh lại cứng như vậy chứ, vẫn còn chưa có chết? Trước đó tìm cho nó một hôn sự tốt, đã không muốn lại còn đi nhảy sông tự tử, hiện tại thì hay rồi, thân thể đều bị người ta nhìn thấy hết, ai còn muốn nữa? Còn không bằng đã chết, đỡ lãng phí lương thực.

Bà ta dùng sức nắm chặt lấy tay Chu Nhị Nha, sắc mặt khó coi.

Đau đớn khó chịu làm Chu Nhị Nha cau mày, "Khụ khụ…."

Lông mi nữ chính chớp chớp cuối cùng mở ra hai mắt, đứng lên trực tiếp đánh cho bà ta một cái bạt tai, "Làm càn!"

Tốt xấu gì cũng là tiểu thư con vợ lẻ của hầu phủ, lão điêu bà từ đâu chạy đến mà dám vô lễ với nàng ta.

Dù nàng ta có phải gả cho con cháu nhà nghèo cũng không để người khác tùy ý khi dễ.

Mọi người đều sửng sốt, Chu Nhị Nha là người mà ngày thường có bị đánh mắng thế nào nao cũng chỉ im lặng mà không hé miệng nói một tiếng.

Thế nhưng hôm nay lại đánh nương của nàng ta.

Tô Điềm Điềm hưng phấn, nữ chính a! Đây mới đúng là nữ chính, hiện trượng vả mặt cực phẩm.

Tô Điềm nhìn nhìn Chu Nhị Nha bằng ánh mắt phát sáng.

Hàn Thầm lại có chút ghen ghét, đáng chết nữ nhân kia đến tột cùng là có cái mị lực gì.

"Tiểu ngưu, chúng ta….."

Hàn Thầm tiếng nói trầm thấp còn có chút khàn khàn, dùng tay che đi tầm mắt của Tô Điềm Điềm, chuẩn bị kéo nó trở về.

Tô Điềm Điềm kêu lên một tiếng "Mu" rất là bất mãn, tiểu soái ca, ta nói cho ngươi biết, tuy nữ chính là người của ngươi, nhưng ngươi cũng đừng có thể hiện du͙© vọиɠ chiếm hữu mạnh như vậy a.