Chương 19: Cứu Người Còn Bị Ăn Vạ

Lưu Đông Hoa nhìn thấy Hàn Thầm chuẩn bị rời đi, thì dương gân cổ lên gọi hắn lại, "Thanh niên trí thức Hàn, ta nghe người báo tin nói, là ngươi xuống nước cứu Nhị Nha nhà ta, Nhị Nha đã bị ngươi nhìn thấy thân thể…."

Lưu Đông Hoa có chủ ý, một nha đầu không có giá trị gì, nếu có thể trèo lên con rể kim quy tế* là thanh niên trí thức Hàn, vậy chẳng phải là phần mộ tổ tiên đã bốc khói xanh sao!"

(*Kim quy tế nghĩa là con rùa vàng ý ở đây là một người con rể có tiền)

"Mu mu" Tô Điềm Điềm kinh hỉ, cốt truyện nói đến là đến.

Hàn Thầm mặt không có biểu tình gì nhìn về phía Lưu Đông Hoa, hắn cứu chính là trâu không phải người.

"Nương!"

"Đại bá nương!"

Chu Đại Nha và Chu Thúy Thúy trăm miệng một lời gọi Lưu Đông Họa.

Chu Thúy Thúy nhìn lướt qua Chu Đại Nha, rất là khinh thường, không nghĩ tới cô ta cũng ôm tâm tư này.

Thời điểm Chu Nhị Nha chuyển ánh mắt nhìn về phía Hàn Thầm nhất thời liền sửng sốt, trái tim đập mạnh vài nhịp, tứ hoàng tử…..

Không nghĩ tới đối phương cùng người trong lòng nàng ta lại giống nhau như vậy, hiện tại thân thể nàng ta đã bị người ta nhìn thấy hết, không còn trong sạch, so với bị bức hôn, không bằng gả cho đối phương.

Chu Nhị Nha vén tóc, hơi thẹn thùng nói, "Nương nói cái gì, thì chính là cái đó."

Lưu Đông Hoa trước này chưa từng thấy đứa con gái này thức thời như vậy, tươi cười càng thêm vui vẻ.

Chu Thúy Thúy bị Chu Nhị Nha làm cho tức giận đến phát cuồng, chửi ầm lên, "Chu Nhị Nha, ngươi không cảm thấy thẹn sao!"

Chu Nhị Nha yên lặng rơi nước mắt, rất ủy khuất nói, "Chị họ, ta bất quá là nghe lời cha mẹ, mọi người đều nói, ân cứu mạng lấy thân báo đáp, huống chỉ hiện tại thân thể ta đã bị chạm qua, nếu mà không gả đi, kia còn không bằng chết đi cho xong."

Nữ chính vừa nói vừa liếc mắt đưa tình nhìn Hàn Thầm, tràn đầy tuyệt vọng cùng khẩn cầu.

Tô Điềm Điềm trong lòng hô to, thật buồn nôn!

Tô Điềm Điềm quay đầu, thấy Hàn Thầm vẫn không dao động, thì rất sốt ruột.

"Yên tâm, ta không có việc gì!" trấn an nó xong.

Hàn Thầm híp mắt, con ngươi lạnh lẽo, "Cô không phải là do ta cứu, ta càng không chạm vào cô, cũng không thấy một chút gì của cô."

Chu Thúy Thúy hừ nhẹ một tiếng, "Chu Nhị Nha ngươi phải nghe cho rõ, mọi người ở chỗ này đều nhìn thấy, ngươi không phải là do thanh niên trí thức Hàn cứu, nếu ngươi nói muốn gả…."

Chu Thúy Thúy chỉ về phía Tô Điềm Điềm , "Thấy không, là con trâu kia đã cứu ngươi, thanh niên trí thức Hàn đi xuống bất quá chỉ là cột một đầu dây thừng lên trên người trâu, nhưng lại không có chạm vào ngươi, sau khi lên bờ, thanh niên trí thức Hàn liền đi chiếu cố trâu, mọi người ở đây đều nhìn thấy, thành niên trí thức Hàn chưa từng làm ra bất cứ động tác gì vượt mức cho phép đối với ngươi, ngươi muốn gả thì đi tìm trâu a!"

Tô Điềm Điềm, "Mu mu!"



Tại sao mọi chuyện lại đổ lên người một con trâu.

"Không được!" Hàn Thầm rất nghiêm túc nói, "Trâu là giống cái, không thể cưới vợ được."

Tô Điềm Điềm "....."

Mọi người "......"

Chu Nhị Nha nghĩ đến, ấn tượng khắc sâu về con trâu là Tô Điềm Điềm, muốn xem nhẹ đều không thể được.

Chu Thúy Thúy thấy thái độ của Hàn Thầm, rất đắc ý, thuận miệng nói, "Không gả cho trâu cũng được, tất cả mọi người ở đây đều nhìn thấy hết cơ thể của ngươi, tùy tiện tìm một người để gả cũng được."

Mọi người đồng loạt nghiêng đầu về hướng khác, không có một ai nhìn về phía Chu Nhị Nha.

Tô Điềm Điềm, "Mu ~" Cái này hình như không giống với nữ chính vạn người mê trong tiểu thuyết miêu tả a!

Chu Nhị Nha xấu hổ cúi đầu, đường đường là tiểu thư khuê các thế nhưng lại lưu lạc đến nổi bị một nông dân châm chọc, lòng muốn gϊếŧ người cũng đều có.

Hàn Thầm nhướng mày, "Nếu không còn việc gì ta đây liền đi trước một bước."

Dứt lời liền lôi kéo con trâu còn đang ngây ngốc ở bên cạnh trở về, chưa từng cho Chu Nhị Nha dù chỉ là một ánh mắt.

Tô Điềm Điềm ngây ngốc, hoàn toàn không rõ chuyện này rốt cuộc là như thế nào? Khi bị Hàn Thầm lôi kéo trong lòng còn lo lắng.

Bên tai còn có thể nghe thấy tiếng, Lưu Đông Hoa đối với Chu Nhị Nha hùng hùng hổ hổ.

Tiếng nói càng lúc càng nhỏ, đến khi không còn nghe thấy nữa.

Hàn Thầm dắt Tô Điềm Điềm đến bãi đất trống, lúc này mày mới giãn ra.

Hắn vuốt lông cho Tô Điềm Điềm, bỗng nhiên mở miệng, "Ta giống như còn chưa tìm con trâu nào đó để tính sổ!"

"Mu" Tô Điềm Điềm nâng đầu lên, mở to đôi mắt tròn xoe, trông vô cùng đáng thương.

Hàn Thầm dùng sức vuốt lông dưới bàn tay, đem Tô Điềm Điềm hầu hạ hết sức thoải mái mà rầm rì, lúc mà nàng đang hưởng thụ, thì Hàn Thầm lại dừng lại động tác.

Tô Điềm Điềm đem lông tiến đến bên người Hàn thầm cọ cọ, nhưng đều không được đáp lại.

Hàn Thầm cúi đầu, khuôn mặt tuấn tú đối diện Tô Điềm Điềm, "Ai bảo ngươi làm chuyện nguy hiểm như vậy, có ngày cái mạng trâu này cũng ném đi mất."

"Mu mu!"

Hệ thống!

Ta cũng không nghĩ Tới, suýt chút nữa mạng cũng mất, đúng là hệ thống không có lương tâm.



Nghĩ đến đó, Tô Điềm Điềm càng thêm ủy khuất.

Hệ thống "....."

Hàn Thầm dùng tay che lại mặt trâu, thành công ngăn chặn tiếng kêu của nó, bất đắc dĩ nói, "Đừng có động một chút là làm nũng."

Tô Điềm Điềm kịch liệt chớp chớp mắt, ngô ~, cô có làm nũng sao.

Tay của Hàn Thầm có mùi hương bồ kết rất dễ ngửi.

Tô điềm điềm liếʍ liếʍ môi, ân…..có chút đói.

Lộc cộc ~

Một âm thanh phát ra từ bụng của Tô Điềm Điềm truyền đến.

"Phụt!" Hàn Thầm cười phát tiếng.

Tô Điềm Điềm tức giận nhìn chằm chằm Hàn Thầm, thế mà dám giễu cợt cô, bụng trâu kêu chính là lớn như vậy đó, thì sao?

Hàn Thầm tựa hồ đã nhìn ra biểu tình kháng nghị của nó, sờ sờ đầu của Tô Điềm Điềm trấn an.

Chỉ thấy hắn lấy từ trong túi lấy ra một cái muỗng được bọc lại, nhẹ nhàng mở ra trái cây đóng hộp, nước trong đồ hộp theo sức giật của hắn mà tràn ra, làm cho Tô Điềm Điềm không thể khống chế ánh mắt của chính mình.

"Mu mu mu ~" ta muốn ăn! Tô Điềm Điềm kích động kêu.

"Đừng kêu!" Trong âm thanh của Hàn Thầm xen lẫn tiếng cười, sau đó múc một muỗng tràn đầy quả cam.

Tô Điềm Điềm rất vui vẻ, không nghĩ Hàn Thầm lại hào phóng như vậy, bỗng nhiên Tô Điềm Điềm nhớ tới cái gì đó, lùi về phía sau mấy bước, dùng chân chỉ chỉ vào đồ hộp rồi lại chỉ về phía Hàn Thầm, ý bảo hắn ăn.

"Mu mu!"

Đồ hộp là của ngươi, ngươi ăn trước, ta cũng là một con trâu biết cảm ơn người khác, xem ở sự thức thời và hiểu chuyện của cô, nhất định sẽ cho nhiều điểm giá trị khen ngời, đạo lý để câu cá lớn này cô vẫn biết.

Ý cười của Hàn Thầm lại lớn hơn, hai mắt cong cong chứa đựng tinh quãng, không hổ là nam chính, giá trị nhan sắc bùng nổ, sáng mù mắt trâu của Tô Điềm Điềm.

Hàn thầm nhìn tiểu Ngưu, nhìn kiểu gì cũng đều thích, ngứa tay, nhịn không được chọc chọc vào chóp mũi nhỏ của nó.

"Mu mu mu!"

Tô Điềm Điềm trừng mắt liếc nhìn hắn một cái, chính mình đem thìa đầu tiên nhường cho hắn, thế mà hắn còn trêu đùa mình, làm một con trâu dễ dàng sao? Thật là quá xấu xa rồi.

Tô Điềm Điềm hơi nghiêng người về phía trước, há miệng cắn cái muỗng, đem quả cam ăn mất.

Hàn Thầm nhấp nhấp môi, an ủi chính mình là do tiểu ngưu quá đói, tốt xấu gì nó cũng đã nghĩ đến mình trước.