Chương 20: Sóng Gió Khi Đi Vệ Sinh

Một người một ngưu chia nhau đem tất cả trái cây đóng hộp đều ăn hết. Trong đó phần lớn là do Tô Điềm Điềm ăn.

Sau khi ăn xong, Hàn Thầm đang chuẩn bị đem hộp ném đi.

Tô Điềm Điềm lại dùng hai ngón chân che cái hộp lại không cho hắn ném.

Không phải nói người ở thời đại này đều biết cách sống, không thích lãng phí hay sao? Vì sao sạn phân quan của cô lại phá của như thế, cái tật lãng phí này là rất đáng xấu hổ!

Trước đây Tô Điềm Điềm thân là một phú nhị đại nhiều tiền, nhưng từ khi xuyên thành một con trâu, thì đã biết tiết kiệm.

Bên trong đồ hộp còn hơn phân nửa là nước của quả cam thế mà lại muốn trực tiếp ném đi, này làm sao có thể! Chưa nghe đến đạo lý ăn mì sao, tất cả tinh hoa đều nằm ở nước canh hả.

Hàn Thầm lúc đầu còn không hiểu ý tứ của Tô Điềm Điềm, thẳng đến khi thấy nó cố nhét miệng của mình vào trong cái hộp, thì mới hiểu ra.

Hắn không giống Tô Điềm Điềm thích cái thứ nước ngọt lịm này, cho nên ăn xong đều ném cả nước lẫn hộp đi luôn, nhưng hắn quên mất tiêu ngưu lại thích mấy thứ đó a, mới lên tiếng nói"Đem cái hộp đưa cho ta đi!"

Tô Điềm Điềm quay đầu, nhất quyết cự tuyệt.

Hàn Thầm dở khóc dở cười, "Ta đút ngươi uống, cái hộp sâu, ngươi lại đút cũng không đút vào được."

Ánh mắt Tô Điềm Điềm sáng lên, cái này có thể nha.

Hàn thầm mang đến hộp trái cây rất lớn Tô Điềm Điềm bởi vì tham ăn, đem nước của quả cam trong hộp đều uống hết.

Chẳng bao lâu thì không bình tĩnh được nữa, cô phát hiện mình muốn đi vệ sinh, nếu sớm biết vậy cô đã không uống nhiều nước như thế.

Muốn nói nơi để giải quyết ở đâu, thì đó là cái đầu tiên mà Tô Điềm Điềm không thể tiếp thu. Không giống như ở hiện đại, chuồng bò không có nhà vệ sinh, cô là một con trâu, cũng không thể chạy đến nhà người khác giải quyết đi, thường ngày cô sẽ để ý, khi không có người ở gần liền giải quyết, sau đó đào một chút đất chôn xuống.

Tô Điềm Điềm cảm thấy mình vẫn có thể nhịn được một lát, những mà làm người thì luôn có ba việc gấp, không thể nhịn được

Cô nhìn nhìn Hàn Thầm, chỉ chờ lúc hắn không có đề phòng, sẽ nhanh chân chạy đi.

Cô phải về chuồng bò, sau chuồng bò là chân núi, đại sự nhân sinh đời người của Tô Điềm Điềm đều giải quyết ở nơi đó.

Hàn Thầm "....."

Vừa mới ăn xong, liền quay đầu không quan tâm mà chạy mất, làm cho hắn có cảm giác bị dùng xong rồi vứt bỏ.

Hàn Thầm chạy thật nhanh đuổi theo, từ phía sau bắt lấy cái đuôi, "Tiểu ngưu ngươi chạy nhanh như vậy là muốn làm cái gì?"

Tô Điềm Điềm nhịn rồi lại nhịn, ta có việc rất gấp a.

Chính là vô luận nàng làm cách nào cũng không thoát khỏi được Hàn Thầm, Tô Điềm Điềm rất là bất lực, cũng không thể để hắn về chuồng bò xem cô đi vệ sinh đi.

"Mu mu mu !"

"Mu mu mu!"



Tô Điềm Điềm tức giận, trên mặt nóng rát.

Hàn Thầm lại lo lắng mà chau mày, "Ngươi không sao chứ?"

Đến cuối cùng Tô Điềm Điềm cũng không thể câu thông ngôn ngữ với Hàn Thầm, bị hắn một đường theo đến chuồng bò.

Ai..

Trâu Tô Điềm Điềm nghĩ chỉ là muốn đi vệ sinh thôi mà cũng khó khăn quá nhiều vậy. Thật là mệt tâm.

Tô Điềm Điềm bị hắn một đường theo tới chân núi, cô vội vàng dừng bước chân lại.

Hàn Thầm cùng lúc cũng dừng theo.

Tô Điềm Điềm dùng chân chỉ bãi đất trống, nhưng thấy vẻ mặt hắn vẫn mờ mịt.

Cô lớn như vậy rồi nhưng đây là lần đầu tiên phải xấu hổ như vậy, Tô Điềm Điềm rốt cuộc cũng nhịn không được.

Bất chấp tất cả, ở trên mặt đất đào một cái hố, rồi đứng luôn trên đó.

"Mu mu!"

Hiểu chưa?

Hàn Thầm giờ mới biết lâu nay tiểu ngưu đều giải quyết vấn đề vệ sinh ở nơi này, trách không được chuồng bò lại sạch sẽ như vậy, hắn giống như có điều suy nghĩ.

"Mu mu!"

Ngươi còn làm gì mà không đi! Tô Điềm Điềm dậm chân.

Hàn Thầm nhịn không được mà nở nụ cười, hắn nâng giọng nói, "Thì ra là tiểu ngưu của chúng ta đang thẹn thùng!"

Tô Điềm Điềm "....."

Sức lực lớn vẫn đang còn hiệu lực, Tô Điềm Điềm ghét bỏ Hàn Thầm đi quá chậm, trực tiếp đẩy Hàn Thầm đưa đến chuồng bò

Rốt cuộc cũng thanh tịnh, trâu rốt cuộc cũng có thể an tâm đi vệ sinh rồi, thật là không dễ gì.

Sau khi giải quyết xong vấn đề vệ sinh, thì đem cái hố lấp lại thật tốt, mới bước chân đi về phía chuồng bò.

Thật sự là cần thiết cẩn thận như vậy, trước đây trong đại đội có người chuyên tới thu phân trâu, Tô Điềm Điềm lúc đó mới biết, thì ra phân trâu cũng có thể làm phân bón, thật không nở nhìn thẳng a! Cô không nghĩ cái thứ kia của mình mà cũng có thể làm phân bón giúp cây trồng phát triển.

May mà phân bón của đại đội chủ yếu là lấy từ phân gà, với lại trâu cũng chỉ có một con, lấy cũng không được bao nhiêu, nên người ta cũng lười đến lấy.

Một con trâu béo tốt, sẽ làm cho người ta nhớ thương đến?

Hàn Thầm ở chuồng bò nghe được âm thanh, quầy đầu lại ánh mắt sáng quắc mà nhìn Tô Điềm Điềm.



Tô Điềm Điềm "....." Đột nhiên có dự cảm không tốt.

Hàn Thầm, "Tiểu Ngưu ta chuyển đến ngủ cùng ngươi có được không?"

Hắn sớm đã có ý này, trước đó xảy ra sự việc của bà Lưu không nói, hôm nay nó còn làm ra chuyện nguy hiểm như vậy, nếu nó không ở bên cạnh hắn, hắn sẽ rất không yên tâm.

Nơi ở của thanh niên trí thức nhiều người lộn xộn, còn hay bị để ý, có rất nhiều đồ không có biện pháp lấy ra cho tiểu ngưu ăn.

Chuồng bò nơi này rộng, hơn nữa lại thuận tiện để chiếu cố nó.

Hàn Thầm cảm thấy hắn giống như nuôi một khuê nữ không biết nghe lời, làm cha già này phải lo lắng đủ thứ.

"Mu mu" Tô Điềm Điềm trợn mắt há mồm.

Ở cùng một phòng, tổn thọ a!

Nếu sạn phân quan mà lại đây ở, cô sao còn một chút riêng tư nào.

Tô Điềm Điềm liên tục lắc đầu, lấy hành động để cự tuyệt.

Hàn Thầm vốn nghĩ rằng tiểu ngưu sẽ rất hoan nghênh mình đến ở, cười cười nói, "Thì ra tiểu ngưu không thích ta."

"Nếu như vậy thì điểm tâm không có, đồ ăn ngon cũng sẽ không còn a."

Tô Điềm Điềm trong nháy mắt dựng lỗ tai lên, ăn ngon, ăn ngon, cô làm sao có thể nuốt trôi cỏ dại nữa.

"Mu mu….." Ta đương nhiên là nguyện ý.

Tô Điềm Điềm căng mặt, sớm biết vậy thì đã dọn dẹp lại chuồng bò cho sạch sẽ, thật không biết, đang êm đẹp tự nhiên đến chuồng bò ở làm gì?

Hàn Thầm trong lòng vui vẻ, vừa lòng vuốt nhẹ mấy lần bộ lông mềm mại của Tô Điềm Điềm.

Tô Điềm Điềm rũ đầu, phía trên thưa thớt mấy sợi lông, nhìn rất ngốc manh.

Bất quá hiện tại, Hàn Thầm vẫn chưa biết đến hai chữ này, nhưng không thể xóa đi nội tâm ngo ngoe rục rịch….

Hô hấp ấm áp thổi đến trên đầu của Tô Điềm Điềm, làm cho trâu mơ màng không rõ.

Cả người Tô Điềm Điềm chuyển thành màu hồng.

Trời ạ! người ta đều là hít mèo, hắn lại đi hít trâu.

Tô Điềm Điềm giãy giụa thoát khỏi khống chế của Hàn Thầm, "Mu mu."

Hàn Thầm hít mùi của trâu xong, tâm tình thực không tồi, mới vừa rồi hắn cũng không biết bị cái gì mê hoặc, liền chôn mặt vào bộ lông của tiểu ngưu, bất quá cảm giác rất tốt.

Vừa mềm mại vừa có dãn.