Chương 23: Gặp Lại Nữ chính

Sáng sớm Tô Điềm Điềm bị tiếng ồn ào đánh thức, mê man mở ra đôi mắt không có tiêu cự, nhưng thời điểm nhìn thấy Hàn Thầm, hai mắt bỗng nhiên trợn to.

Vì cái gì mà bắt một con trâu như cô, ban ngày ban mặt phải chịu loại kí©h thí©ɧ này?

Dáng người này a......

Lý trí nói cho Tô Điềm Điềm biết nên nhắm mắt lại, nhưng mà cô không khống chế được chính mình cứ mở to mắt mà thưởng thức hình ảnh trước mắt.

"Mu mu" dáng người nam chủ cũng thật tốt.

Hàn Thầm quay đầu lại nhìn cô cười, "Tỉnh rồi sao?" Tiếng nói của hắn vang lên còn kèm theo một chút trầm khàn.

Không chờ Tô Điềm Điềm phản ứng lại, đã xoa nhẹ vài cái trên người cô, đột nhiên không kịp đề phòng đã bị tập kích.

Tô Điềm Điềm: Mu mu

Quả nhiên đây mới là sạn phân quan của cô.

______

Ăn xong cơm sáng, Tô Điềm Điềm đã bị Hàn Thầm dẫn đến cửa thôn,.

Hôm nay là ngày đi họp chợ cố định của đại đội Hồng Dương, nên muốn cô đến kéo xe.

Tô Điềm Điềm nói với chính mình, Không sao cả, không cần tức giận.

Bất quá không giống với những lần trước, lần này Tô Điềm Điềm lại gặp được người quen, nữ chính a!

Nữ chính hiển nhiên là đã trang điểm, nhìn càng thanh tú hơn trước, ở trong đám người liền không giống những người khác.

Tô Điềm Điềm lúc này lại không giống trước kia nhìn thấy cô ta cũng không chạy đến gần, sợ bị đối phương ghét bỏ.

Lần trước thật làm lòng người tổn thương, bất quá đối phương là tiểu thư từ cổ đại đến mà cô hiện tại lại có bộ dáng này, xác thật là không dễ để lấy lòng người ta.

Tô Điềm Điềm lúc trước biểu hiện năng lực của mình nên làm cho mọi người trong đại đội đều cảm thán, đặc biệt lúc này sự nhiệt tình của mọi người đối với Tô Điềm Điềm là xưa nay chưa từng có.

Có mấy người còn đem cỏ non tươi mới đến để cho Tô Điềm Điềm ăn.



Tô Điềm Điềm, "......" Cô có thể cự tuyệt không?

So với loại cỏ không có hương vị còn khô khốc thì Tô Điềm Điềm càng thích ăn ngon hơn.

Tô Điềm Điềm dùng đầu đỉnh Hàn Thầm, muốn hắn nghĩ cách giúp mình.

Hàn Thầm thanh âm ôn hòa lên tiếng, "Cám ơn các thím, tiểu ngưu có chút kén ăn, bất quá lúc nảy ta đã cho nó ăn no, hiện tại chắc không thể ăn thêm được nữa."

Thái độ của Hàn thầm vừa khiêm tốn lại lễ phép, bình dị gần gũi. Cũng không có ai nghĩ nhiều, chỉ có thể tiếc nuối đem cỏ cất đi.

Tô Điềm Điềm nhìn chằm chằm Chu Nhị Nha, muốn mọi người không phát hiện cũng khó.

Nhưng mà mọi người đều không biết cô đang nghĩ.

Thứ nhất: Đây là nữ chính của chuyện, lấy lòng nữ chính là việc cần thiết.

Thứ hai: Vì cuộc sống thoải mái sau này của chính mình, thì nhất định phải trở thành hồng nương được nam nữ chính sủng ái.

Thứ ba: Đạt được nhiều giá trị khen ngợi, có thể hóa thành hình người.

"Ngươi nói tại sao tiểu ngưu của đại đội chúng ta lại thích Nhị Nha như vậy a!"

Tô Điềm Điềm ngốc lăng nhìn Chu Nhị Nha, làm trong lòng Chi đại tẩu không nhịn được mà lên tiếng.

Hàn Thầm mím môi ánh mắt nhìn Tô Điềm Điềm nhưng lại không nói gì.

Chu Nhị Nha sờ dây tơ hồng trên cổ tay trong lòng lại tràn đậy tự tin, cầm một cái sọt đi đến.

"Thanh niên trí thức Hàn lần trước ở dưới nước cứu ta lên, ta còn chưa kịp cảm ơn đồng chí." Khóe miệng Chu Nhị Nha lộ ra ý cười nhợt nhạt.

Hàn Thầm biểu tình phức tạp nói, "Ta không có cứu cô, là tiểu ngưu cứu."

Tiểu ngưu vì cứu cô ta, thiếu chút nữa đem mạng cũng ném đi.

Bề ngoài của hàn Thầm từ trước đến này đều biểu hiện là ôn nhu, nhưng thật ra nội tâm lại lạnh nhạt. nếu là hắn, chỉ ước gì đối phương biến mất, như vậy thì sẽ không làm tổn thương tiểu ngưu.

Chu Nhị Nha có chút cứng đờ nhìn Tô Điềm Điềm, cô ta so ra còn kém một con trâu hay sao!



Tô Điềm Điềm, "Mu mu"

Sạn phân quan đúng là một thẳng nam, sao lại có thể nói như vậy a!

Chi Nhị Nha khô cằn cười nói, "Tiểu ngưu xác thật rất đáng yêu lại rất thiện lương."

(Chúc mừng ký chủ đạt được 20 điểm giá trị khen ngợi, hiện tại giá trị khen ngợi của ký chủ là 338 điểm. )

Ánh mắt Tô Điềm Điềm sáng lấp lánh mà nhìn chằm chằm Chu Nhị Nha, không hỗ là nữ chính, giá trị khen ngợi được cho còn cao hơn gấp hai lần của sạn phân quan, cô nghĩ mình có nên đi ăn máng khác hay không.

Hàn Thầm kéo kéo tô Điềm Điềm, ánh mắt này của tiểu ngưu làm hắn rất chướng mắt.

Hàn Thầm, ".........."

Tô điềm không rõ là chuyện gì, nhưng mà cũng không thể làm giảm đi sự vui vẻ của cô, tiếp tục dùng ánh mắt trông mong mà nhìn Chu Nhị Nha.

Mọi người xung quanh nhìn thấy việc này cũng nhìn ra có điều không đúng, cũng không thúc giục mau đi, mà đứng tại chỗ giương mắt xem kịch vui.

Thần sắc của Chu Nhị Nha trở lại bình thường, quả nhiên cô ta đoán đúng con trâu này đối với hàn Thầm hẳn là rất quan trọng. mà chính mình lại được nó yêu thích, thì đây chính là trợ lực giúp cho cô ta.

Cô ta che miệng cười nói, "Con trâu này cùng ta rất có duyên."

Chu Nhị Nha đưa tay vào trong sọt, nhưng lại âm thầm lấy từ trong không gian ra mấy nắm cỏ.

Đây là khi cô ta xuyên đến nơi nay mới phát hiện dây tơ hồng có một cái không gian bên trong.

Có lẽ là trời cao ban ân, Chu Nhị Nha kế thừa được hết thảy đồ vật trong không gian, còn giống như bây giờ có thể lấy đồ từ không gian ra ngoài.

Không gian không chỉ rất lớn, mà bên trong còn có cái chén sứ nhỏ, mỗi ngày đều có thể chảy ra sáu bảy giọt linh thủy.

Linh thủy có thể dùng trong rất nhiều việc, chẳng những có thể mỹ dung mà còn có thể làm cho thực vật nhanh chóng lớn lên, vì vậy thời gian này Chu Nhị Nha mới có thể dưỡng cho bản thân có chút thịt cũng đẹp hơn trước.

Chu Nhị Nha làm bánh hoa tươi, lần này đi lên huyện thành là muốn bán để kiếm tiền. Mà thời điểm cô ta lên núi hái hoa liền phát hiện một tác dụng khác của linh thủy là hấp dẫn động vật, may mắn cô ta thông minh, không bằng sớm đã không trở về được.

Chu Nhị Nha, "Đây là ta dùng để cám ơn tiểu ngưu chuyện lúc trước, đều là cỏ ngon nhất mới được cắt. "

Hàn Thầm lập tức cắt lời, "Tiểu ngưu đã ăn no, chỉ sợ không thể nhận ý tốt của đồng chí Chu."