Chương 24: Bị Nữ Chính Tính Kế

Chu Nhị Nha tỏ vẻ thực mất mát nói, "Phải không?"

Cô ta cố ý chuẩn bị cỏ này nhưng lại không cho trâu ăn được, như thế nào có thể can tâm, Chu Nhị Nha cầm cỏ trên tay cố ý vẫy vẫy về phía trước.

Tô Điềm Điềm lúc này đã không khống chế được cơ thể của mình, tiến lên trước há miệng ăn cỏ đang cầm trên tay của cô ta.

Trong đầu chỉ có một suy nghĩ duy nhất là: Ăn!

Tô Điềm Điềm lúc này mới nhớ tới nữ chính có bàn tay vàng là linh thủy trong không gian.

Chỉ cần nghe tên là đoán được ý nghĩa của nó, bàn tay vàng này của nữ chính có thể dùng để làm đẹp, có khả năng thúc giục thực vật phát triển, còn có thể hấp dẫn động vật.

Nữ chính là người cổ đại tự nhiên không có khả năng tham gia thi đại học, mà nam chính cũng không thi.

Bất quá bọn họ vẫn là người thắng nhân sinh, đương nhiên sẽ không bị ảnh hưởng. Chỉ cần dựa vào linh tuyền trong không gian của nữ chính mà càng làm càng lớn!

Tô Điềm Điềm lúc trước chỉ quan tâm đến cốt truyện, nên không có chú ý nhiều.

"Mu mu!"

Ai có thể biết nữ chính lại đem nó dùng trên người của cô, cô là người cùng phe với nữ chính a, không cần dùng cách này, thì Tô Điềm Điềm cũng sẽ dùng toàn lực giúp đỡ.

Tô Điềm Điềm muốn phun cỏ trong miệng ra, nhưng phải biết rằng đã ăn cỏ có chứa linh thủy thì sẽ bị nghiện. Linh thủy đối với người sẽ không gây hại gì, nhưng đối với động vật gây nghiện không nói, nếu dùng linh thủy lâu dài sẽ dẫn đến tình trạng nóng nảy phát cuồng không kiểm xoát được hành đông, mà người sở hữu linh thủy là Chu Nhị Nha biết rất rõ ràng. Cô hối hận rồi, nữ chính thật đáng sợ, sớm biết như vậy cô sẽ không vội vàng mà đi lấy lòng nữ chính.

Tô Điềm Điềm nghĩ thật khó a, nổ lực vài lần cũng không thể đem cỏ trong miệng phun ra, thật muốn đánh cho mình vài cái để tỉnh táo lại.

Những người vừa rồi muốn đưa cỏ cho Tô Điềm Điềm đều bị vả mặt, bọn họ nhìn cỏ trên tay mình so với cỏ của Chu Nhi Nha xác thật không tốt bằng, cỏ của người ta vừa nhìn là biết mới được hái xong vừa non lại vừa mềm.

"Nhị Nha còn rất dụng tâm." Một bác gái cất tiếng nói.

Chu Nhị Nha ý cười càng sâu.

Hàn Thầm cảm thấy rất khó chịu, ánh mắt sâu kín tiến lên đem nắm cỏ trong miệng Tô Điềm Điềm lấy ra, ném trên mặt đất.



Tô Điềm Điềm thở hổn hển vài hơi thật sâu, thật tốt quá, may mà cô còn chưa ăn hết.

Cô không muốn bản thân mình biến thành một con trâu vì linh thủy mà phát cuồng, trên đời còn có rất nhiều mỹ thực đang chờ cô đến ăn a.

Cô lắc lắc cái đầu sợ chính mình lại nhịn không được bị dụ hoặc tiếp, quay người trước tiếp trốn sau lưng của Hàn Thầm. Chưa bao giờ lại thấy Hàn Thầm thuận mắt như lúc này, vẫn là sạn phân quan mới là tốt nhất.

Mọi người thấy hành động của Hàn Thầm đều phát ngốc, ai cũng không nghĩ hắn sẽ làm như vậy.

Chu Nhị Nha là đương sự tức giận đến nổi sắc mặt trắng bệch, "Thanh niên trí thức Hàn, ngươi làm như vậy là có ý gì?"

Tô Điềm Điềm chớp mắt, giống như bởi vì cô mà khiến nam nữ chính giận nhau.

Làm trâu cũng thật khó khăn a, mà một con trâu muốn làm hồng nương cho nam nữ chính lại càng khó hơn.

Hàn Thầm cười cười, "Xin lỗi, gần đây bụng của tiểu ngưu không tốt, không thể ăn nữa."

Hắn nói đến lưu loát, nên làm tất cả mọi người đều tin tưởng, người ta là người thành phố nên hiểu biết nhiều hơn bọn họ.

"Nếu không thể ăn nữa, Nhị Nha ngươi liền thu hồi đi thôi."

"Nhanh cất đi, chậm trễ thời gian lâu như vậy, vẫn là nhanh chạy lên huyện thành thôi."

Ở đây ai cũng có thể nhìn ra được tâm tư nhỏ của Chu Nhị Nha, Nhưng nếu thanh niên trí thức Hàn người ta đã cự tuyệt, thì cũng đừng vội vàng tiến lên.

Chu Nhị Nha thu hồi ý cười ở khóe miệng, đối phương thế mà dầu muối đều không ăn, nhưng việc này không vội.

Chỉ cần trâu đã ăn cỏ dính phải linh thủy, thì sau này nó cũng chỉ có thể ăn cỏ mà cô ta đưa cho, đến lúc đó cô ta có rất nhiều cơ hội.

Dọc theo đường đi Tô Điềm Điềm không có tiếp tục đến gần Chu Nhị Nha nữa, đối với chuyện vừa rồi hiển nhiên trong lòng còn sợ hãi.

Cô đã quên, Nữ chính ở trong truyện được mô tả là một người giả heo ăn thịt hổ. Đối phương là từ trạch môn cổ đại xuyên đến, tâm kế đương nhiên không phải người bình thường có thể so sánh được, tự nhiên cũng không phải là hạng người lương thiện gì.

(giả heo ăn thịt hổ: bề ngoài tỏ vẻ là người hiền lành, ngoan ngoãn, nhưng thật ra lại là người hung ác nhan hiểm)

Huống chi cô chỉ là một con trâu, ở trước mặt nữ chính càng không đáng nhắc tới.



Bởi vì Tô Điềm Điềm thông minh, nên ánh mắt lạnh lẽo của Hàn Thầm cuối cùng cũng chậm rãi tan đi.

-------

Tô Điềm Điềm vừa tới huyện thành đã bị Hàn Thầm dẫn đi, nguyên bản nữ chính cũng muốn đi theo, nhưng lại bị Hàn Thầm mở miệng ngăn cản. Cũng không nhìn thấy bộ dáng si tình mà tiểu thuyết miêu tả về Hàn Thầm đối với nữ chính, nếu không phải là cùng đối phương sớm chiều ở chung, Tô Điềm đã hoài nghi có phải hay không hắn cũng là người xuyên qua.

Tới nơi, nhìn thấy chữ ghi trên tấm gỗ trước mặt, Tô Điềm Điềm liền kêu, "Mu mu", là tiệm cơm quốc doanh a!

Hàn Thầm nói với Tô Điềm Điềm đứng ở chỗ này chờ, không đến một lát, hắn đã trở lại trên tay còn cầm một túi giấy lớn.

Hàn Thầm từ bên trong túi lấy ra một cái bánh bao trắng trẻo mập mạp, Tô Điềm Điềm nhìn liền biết là ăn rất ngon.

Liền nhịn không được chậm rãi đưa miệng đến gần bánh bao mà Hàn Thầm đang cầm, bánh bao đang còn nóng, Tô Điềm Điềm mới vừa ăn vào miệng, liền phải há miệng thở vài hơi mới bớt nóng.

Hàn Thầm nhìn thấy liền đem bánh bao xé thành từng miếng nhỏ đút cho Tô Điềm Điềm, biểu tình lại khó lường, vẫn không đủ, hắn muốn cho tiểu ngưu ăn thật nhiều để nó không còn nghĩ đến việc ăn cỏ nữa.

Bánh bao tiệm cơm quốc doanh ăn rất ngon, hơn nữa lại thực tế, một miếng cắn xuống trong miệng đều là thịt, Tô Điềm Điềm ăn một miềng liền thấy thích.

Tuy được Hàn Thầm đút cho ăn, nhưng cũng không chịu nổi sức ăn vừa lớn vừa nhanh của Tô Điềm Điềm. một lát sau trong túi giấy chỉ còn lại một cái bánh bao, Tô Điềm Điềm nhìn thấy liền im lặng vài giây, cô sao lại tham ăn như vậy ?

Tô Điềm Điềm quay đầu, không muốn nhìn cái bánh bao thịt mập mạp trắng trẻo kia nữa, dùng chân ý bảo Hàn Thầm ăn.

Xem ra ta cũng thật tốt, còn biết nhường ngươi, ta chính là một con trâu tốt a.

Nói thật Tô Điềm Điềm rất chột dạ, đồ mà sạn phân quan mua hầu như đều bị cô ăn hết vào bụng.

Ai......Nếu được bình chọn ai là sạn phân quan tốt nhất thì Tô Điềm Điềm nhất định sẽ bỏ phiếu cho Hàn Thầm.

Trong mắt Hàn Thầm mang theo ý cười, bất quá cái bánh bao cuối cùng hắn cũng không ăn, đem cái túi trên tay đặt lên trên xe bò.

"Mu mu......"

Tô Điềm Điềm bước đi nhưng thỉnh thoảng lại quay đầu nhìn cái túi giấy kia. Vì sao Hàn Thầm không ăn, đặt ở đó nhìn thấy là thèm!