Chương 25: Gặp Bọn Buôn Người

Hàn Thầm mang theo Tô Điềm Điềm vòng vài vòng, làm cho toàn bộ đầu trâu của cô đều choáng váng.

Nơi này là một chỗ hẻo lánh trong góc một hẻm nhỏ nhìn vào cũng không khiến người khác chú ý, trong hẻm thực nhỏ rác chất bừa bãi thành đống, mùi tanh tưởi ập vào trước mặt, như muốn hun chết trâu.

Tô Điềm Điềm nhìn xung quanh bốn phía, không rõ Hàn Thầm mang mình đến đây làm gì.

Hàn Thầm mang theo Tô Điềm Điềm đi về phía trước, tầm nhìn lập tức thoáng đãng, thì ra bên trong giấu giếm huyền cơ.

Giờ khắc này cô mới nhìn thấy chợ đen trong truyền thuyết là như thế nào, mỗi người bên trong đều thật cẩn thận. Tô Điềm Điềm cùng Hàn Thầm một người một trâu lại đây, mọi người xung quanh đều cảnh giác nhìn theo đánh giá, Khi nhìn thấy Tô Điềm Điềm trong mắt đều hàm chứa ý muốn xua đuổi.

Tô Điềm Điềm vung vẫy cái đầu, cô hiện tại tuy rằng chỉ là một con trâu, sẽ không khiến người khác cảnh giác đi!

Hàn Thầm dắt Tô Điềm Điềm đi về phía trước dùng thân mình ngăn chặn tầm mắt từ bốn phía, sau đó mang theo cô đi đến trước một căn nhà nhỏ cũ nát, liền giơ tay gõ cửa.

"Ai a!"

"Lý Tứ Nhi tới tặng đồ."

Tô Điềm Điềm, "Mu mu!" Không để ý một chút, sạn phân quan đã sửa luôn tên của mình.

Cửa rốt cuộc cũng mở ra, đập vào mắt đầu tiên chính là cái đầu trọc chói lóa.

Tô Điềm Điềm chớp chớp đôi mắt, thật là sáng a!

Đầu trọc để Hàn Thầm tiến vào cửa, nhưng lúc hắn nhìn thấy phía sau Hàn Thầm còn dẫn theo một con trâu, thì trong nháy mắt sắc mặt trầm xuống. "Huynh đệ con trâu này không phải là ngươi trộm đi, việc này không phải là chuyện nhỏ đâu"

Hàn Thầm sờ sờ Tô Điềm Điềm cười rồi nói, "Là trâu của ta nuôi, không thể để nó một mình ở chỗ khác, nên liền mang theo lại đây."

Đầu trọc vỗ ngực thở ra một hơi, "Ta còn tưởng rằng là trâu ngươi đi trộm, mang đến đây cùng ta làm giao dịch chứ. "

"Đây là trâu cày nên ta không thể thu được."

Đột nhiên hắn mở cửa nhìn trái nhìn phải một chút, xác định không có ai theo dõi mới hoàn toàn yên tâm, "Nơi này cũng không thể nào an toàn, ngươi mang trâu theo mục tiêu cũng quá lớn. bị người ta tra ra nơi này, thì ăn đủ."

Tô Điềm Điềm bị Hàn Thầm sờ đến không kiên nhẫn, xù lông lùi về phía sau vài bước.

Hàn Thầm cong khóe miệng, "Yên tâm ta có chừng mực."

Hàn Thầm nói, “Ta tới đây muốn mua một ít lương thực tinh, không biết chỗ ngươi có không.”

Đầu trọc cười hắc hắc “Ngươi cũng không xem ta là ai, đồ đương nhiên là có, nhưng được để dưới hầm, ngươi cùng ta lại đây chọn đi.”



Hàn Thầm nhìn Tô Điềm Điềm, ánh mắt có chút do dự

Đầu trọc vỗ đùi “Đến nơi này, ngươi còn không yên tâm, chỗ ta nơi này không có đến vài người biết.”

Hàn Thầm tiến lên sờ lông của Tô Điền Điền, ánh mắt nặng nề, “Ngoan ngoãn ở chỗ này chờ ta, không được giống như trước chạy loạn, hiểu không!”

Tô Điềm Điềm, “mu mu ~” sạn phân quan như vậy thật đáng sợ.”

Hàn Thầm cúi xuống cùng cô đối mặt, ngữ khí ôn hòa, “Ngoan ngoãn Nghe lời, trở về mang đồ ăn ngon cho ngươi!”

Tô Điềm Điềm, “Mu mu…..~”

Ăn ngon……

Dưới ánh mắt nóng rực của Tô Điền Điềm, Hàn Thầm cuối cùng cũng yên tâm cùng đầu trọc đi vào trong phòng.

Tô Điềm Điềm có chút đói bụng, trâu chính là ăn uống nhiều như vậy đó.

Cô đang đấu tranh với túi giấy đựng bánh bao được để trên xe bò, chân duỗi ra, còn đem cả người vươn về phía trước, nhưng chính là không với tới nơi.

Lúc này bên ngoài lại truyền đến tiếng bước chân đứt quãng của vài người.

Vừa rồi không phải vị đại ca đầu trọc kia nói, nơi này của hắn chỉ có vài người biết thôi sao?

Tô Điềm Điềm đem lỗ tai nghé sát vào khe cửa để nghe lén. Thường thì lỗ tai động vật so với con người sẽ nhanh nhạy hơn, nhưng có lẽ do khoảng cách quá xa, Tô Điềm Điềm chỉ có thể nghe được, nói cái gì đổi tiền linh tinh.

(Kích phát nhiệm vụ đặc thù: Cứu vớt những đứa trẻ bị lừa bán, cứu được một người khen thưởng 100 điểm giá trị khen ngợi.)

(Kích phát nhiệm vụ đặc thù: Bắt bọn buôn người nhận phải trừng phạt, giá trị khen ngợi 150 điểm )

Tô Điềm Điềm vui vẻ, không nghĩ tới đến huyện thành còn có thu hoạch ngoài ý muốn như vậy.

Tô Điềm Điềm nhạy nhanh vào trong phòng, kết quả không nhìn thấy bóng dáng của Hàn Thầm đâu cả.

Vừa nãy hình như có nhắc đến hầm, đầu của Tô Điềm Điềm to ra, sinh ra trong gia đình giàu có, cô làm sao biết hầm sẽ ở nơi nào.

“Mu mu mu mu”

Tô Điềm Điềm kêu liên tiếp vài tiếng nhưng đều không nghe thấy tiếng đáp lại, sạn phân quan rốt cuộc ở nơi nào.

“Bọn buôn người đang rời đi, thỉnh ký chủ nhanh chóng đi cứu người. ”

Tô Điềm Điềm dậm chân, mới vừa rồi sạn phân quan nói chuyện nghiêm túc như vậy, vạn nhất cô đi rồi lúc hắn ra không tìm thấy cô chẳng phải lại muốn tức giận sao.



Nhưng ……

Chung quy giá trị khen ngợi vẫn quan trọng hơn, Tô Điềm Điềm không kịp do dự nữa lập tức đi ra ngoài cửa.

May mắn cô vẫn thông minh, cố ý đè mạnh bước chân lưu lại dấu vết, chờ Hàn Thầm nhìn thấy được sẽ tới tìm cô.

Tô Điềm Điềm dưới sự chỉ huy của hệ thống, một đường đi theo bọn buôn người, bởi vì chỉ lo nhìn mấy kẻ buôn người nên đυ.ng phải người khác.

Mu……

Thời điểm người kia quay người lại, Tô Điềm Điềm trong lòng hô to xui xẻo.

Rõ ràng ngay từ đầu cô muốn lấy lòng nữ chính, nhưng đến cuối cùng chẳng nhưng không lấy lòng thành công, mà còn càng ngày càng xa cách.

Bất quá Tô Điềm Điềm cũng không kịp cùng cô ta nói câu xin lỗi, lúc nhìn thấy đối phương đứng vững, liền chạy đuổi theo bọn buôn người.

Chu Nhị Nhi căm giận, “Thật là phiền chết! đều không phải là thứ tốt đẹp gì.”

Bởi vì đi quá nhanh, hơn nữa không có Hàn Thầm đi theo, Nên Chu Nhị Nha cũng không nhận ra đó là Tô Điềm Điềm, chỉ có thể hận mình xui xẻo.

Tô Điềm Điềm rốt cuộc cũng thấy ba kẻ buôn người kia, trong số bọn chúng còn có một kẻ vác trên vai một cái bao bố lớn.

Ba người kia nếu không phải có hệ thống tuyên bố nhiệm vụ, căn bản không nhìn ra bọn chúng là kẻ buôn người. Lớn lên nhân mô cẩu dạng không nói, trên khuôn mặt cũng tỏ ra là người thành thật hiền lành.

Cõng một bao bố lớn đến nơi này, thì chắn chắn là tới làm giao dịch

Bọn chúng ra khỏi chợ đen, thấy xung quanh không có ai, lá gan cũng lớn lên.

“Đại ca hàng lần này không tồi, chẳng nhưng da thịt non mịn, lại còn là con trai, đảm bảo bán được giá tốt.”

“Còn không phải sao, thứ do ta chọn sao có thể không tốt.”

“Chờ bán đi đứa trẻ này, cùng mấy đứa ở kho hàng kia lấy được tiền, ca sẽ mang hai người các ngươi đến nơi nổi tiếng chơi một trận.”

Tô Điềm Điềm ghét nhất là loại người lừa bán phụ nữ và trẻ em, không nghĩ tới hôm nay có thể làm anh hùng cứu người.

Vốn dĩ Tô Điềm Điềm có kế hoạch, trực tiếp tiến lên đánh một trận, đem người cứu ra, nhưng không nghĩ tới bọn chúng còn có kho hàng nhốt những đứa trẻ khác, lúc này rốt cuộc Tô Điềm Điềm cũng minh bạch vì sao hệ thống nói, cứu một người được khen thưởng 100 điểm giá trị khen ngợi. Nếu đã biết Tô Điềm Điềm đương nhiên phải đem tất cả những đứa trẻ bị bắt cóc đều cứu hết ra.

“Hệ thống đổi cho ta một lực lượng vô cùng lớn. ”

( Đổi thành công, giá trị khen ngợi của ký chủ hiện tại là 333 điểm. )