Chương 26: Đối Phó Với Bọn Buôn Người

Tô Điềm Điềm muốn đến kho hàng của bọn chúng, thì cần phải đi theo những người này.

Cô lập tức điều Chỉnh lại tâm trạng của mình sau đó kêu lên, “Mu mu mu….”

Ba người kia lập tức khẩn trương.

“Người nào?”

“Lão tam ngươi đi ra xem là ai”

Lão tam bất mãn lẩm bẩm, “Dựa vào cái gì mà bắt lão tử phải đi”

Người nọ thấp giọng mắng một câu, “Nói nhảm cái gì đó, còn không chạy nhanh ra xem đi, ta cõng hàng, chẳng lẽ người còn muốn bắt đại ca đi xem?”

Lão tam chỉ có thể không tình nguyện mà cẩn thận đi ra ngoài nhìn xem là có chuyện gì.

Bất quá Tô Điềm Điềm hiện tại chỉ là một con trâu, nên mọi hành động của lão tam đều bị Tô Điềm Điềm nhìn thấy.

Tô Điềm Điềm mắt trợn trắng, đầy thật là bọn buôn người sao, một chút can đảm đều không có, cọ tới cọ lui.

Lúc mà sự kiên nhẫn của Tô Điềm Điềm sắp dùng hết, Thì tên nam nhân trung niên được gọi là lão tam kia mới xuất hiện.

Khi nhìn thấy một con trâu, trên mặt không che dấu được sự kinh ngạc.

“Lão đại, lão nhị nơi này có một con trâu.”

Hai người kia liền ồ lên.

Thế mà lại không có người trông coi, ánh mắt liền nhìn khắp người Tô Điềm Điềm đánh giá.

Tô Điềm Điềm, “.....” Nếu còn bị nhìn như vậy nữa, thì da gà của cô đều thi nhau nổi lên mất.

“Đại ca, huynh nói có thể hay không là có người dùng mồi, giăng bẫy chúng ta.” lão nhị có một đôi mắt nhỏ, lúc này nheo lại thì càng không có một chút kẻ hở.

Người được gọi là đại ca, nhìn xung quanh bốn phía, xác nhận là không có ai theo dõi, liền nở nụ cười gian xảo, “Lão tử mặc kệ là chuyện gì, từ hôm nay trở đi, con trâu này chính là của ba huynh đệ chúng ta.”

Lão tam hướng hắn giơ ngón tay cái, “Vẫn là đại ca thông minh, có con trâu này, lúc kéo hàng liền không cần tốn lức.”

Tô Điềm Điềm, “.....” thông minh cái gì, một lát nữa ta sẽ cho các ngươi nếm thử báo ứng.

Lão nhị là người thông minh nhất trong ba người, hắn sờ sờ cằm, dùng giày đem dấu chân của Tô Điền Điền lưu lại đều xóa đi, lại lôi kéo cô đi về phía trước vài bước ngược hướng đi của bọn chúng.

Tô Điền Điềm, “Mu mu”

Cô còn tưởng rằng bọn buôn người ở thời đại này đặc biệt không thông minh đấy, thật là nhìn lầm.

Sạn phân quan, không có việc gì, chờ cô làm xong việc liền lập tức trở về.

Làm xong hết mọi việc, ba người nhìn nhau đưa mắt ra hiệu.



Sau đó liền tươi cười hớn hở, ném bao bố lên xe bò của Tô Điềm Điềm, cũng theo đó mà ngồi lên.

Tô Điềm Điềm sửng sốt, trong đó còn có một đứa trẻ, ném như vậy sẽ không bị chấn đông não sao!

“Vẫn là mê dược dùng tốt, tiểu tử này bị như thế cũng không có tỉnh lại la hét.”

“Tất nhiên!”

Tô Điềm Điềm bị kẻ được gọi là đại ca, hắn không có vội vàng đuổi cô đi mà luôn nắm lấy lông của Tô Điềm Điềm, lông chỗ bị hắn nắm đến phát đau.

“Đại ca, ở đây còn có bánh bao nhân thịt này, thật thơm”

“Sợ sẽ bị bỏ thuốc vào trong, lão tam ném đi.” lão nhị nói xong, liền suy nghĩ từ lúc bắt được con trâu này, thì trong lòng hắn luôn có chút bất an, sợ bị người khác tính kế.

Tô Điềm Điềm chỉ có thể trơ mắt nhìn người nọ đem bánh bao nhân thịt ném đi, hạ dược cái gì a.

Bọn họ không ăn, trâu ăn a.

Tô Điềm Điềm tủi thân rủ mắt nhìn bụng của mình, cô còn đang đói bụng đây.

Lãng phí lương thực là đáng xấu hổ, càng miễn bàn đầy là đồ mà sạn phân quan mua cho cô.

Tô Điềm Điềm cũng nổi giận, nghĩ cô dễ khi dễ phải không, dù cho các ngươi là bọn buôn người, cũng sẽ phải hiểu đạo lý a!

Tô Điềm Điềm giống như ngựa hoang thoạt cương, lắc lư qua lại, đem ba người kia sợ tới mức kêu la.

May mà, phụ cận không có ai bằng không động tĩnh lớn như vậy đã sớm đem người gọi lại đây.

Tô Điềm Điềm thấy được chỗ tốt, liền chơi đến nghiện.

Đem ba người sợ đến mức chân run rẩy, chỉ lo một chút không cẩn thận liền đem người ngã xuống khỏi xe.

“Ai da, đại ca, ngươi có biết đánh xe không a!”

Điềm Điềm, “mu mu”

Cho các ngươi ném bánh bao của ta!

Tô Điềm Điềm sung sướиɠ giơ chân chạy một lúc, sau đó liền dừng lại không làm loạn nữa, chủ yếu là do cô không biết kho hàng mà những người này nói là ở nơi nào.

Như vậy đã đủ làm cho mông mấy kẻ buôn người nát thành hai mảnh, liên tục kêu la thảm thiết.

Xe bò há có thể để bọn chúng ngồi dễ như vậy.

Tô Điềm Điềm cách huyện thành càng ngày càng xa, tới một nơi không có người ở mới dừng lại.

Nói là kho hàng, nhưng Tô Điềm Điềm thấy còn không bằng chuồng bò của cô. Bất quá ngẫm lại cũng thấy đúng, ở niên đại này bọn buôn người đều rất nghèo, có thể tìm được nơi tốt như thế nào chứ.



ba kẻ buôn người thấy đã đến địa bàn của mình, liền vội vàng xuống khỏi xe bò, vừa xuống liền nôn ra nước.

Tô Điềm Điềm kêu một tiếng, “Mu”, nhanh chân lui về phía sau, nổ lục nín thở che lại mùi vị khó ngửi.

“Đại ca, không được, ta thật sự ăn không tiêu, kỹ thuật đánh xe của huynh cần phải luyện tập lại thật tốt a.” thân mình lão tam mềm nhũn.

Khuôn mặt của lão đại trầm xuống, lau qua miệng vừa mới nôn ra, “Mệnh của ngươi cũng không phải là mệnh được hưởng phúc, có xe bò để ngồi còn kén cá chọn canh.”

Lão tam nhìn chân của lão đại cũng đang run rẩy, nghĩ tới không phải chúng ta cũng giống nhau sao.

Lão nhị không nói chuyện, đem trâu dắt đến trước một thân cây rồi cột lại, xong liền hướng hai người kia nói, “Đi nhanh đi, hôm nay đem hàng hóa kiểm kê cho xong, ngày mai còn phải giao dịch.”

Nghe thấy thế, hai người kia đều đồng loạt gật đầu, liền cùng nhau đem bao bố đang trên xe bò nâng vào trong nơi được gọi là kho hàng.

Tô Điềm Điềm, “....” cho nên liền đem cô ném ở đây, mặc kệ.

Tô Điềm Điềm không còn gì để nói, cô hiện tại có thêm sức mạnh, hai chân chỉ kéo một chút liền có thể dễ dàng thoát ra.

Cô đã biết địa điểm kho hàng, tự nhiên không cần ở đây lãng phí thời gian, sạn phân quan và đồ ăn ngon đều đang chờ cô.

Tô Điềm Điềm đem đầu nâng lên thật cao, chuẩn bị dùng miệng đem dây thừng kéo xuống.

Tô Điềm Điềm đang còn đấu tranh gian khổ, thì dây thừng đã được chân trước kéo ra, nhưng đột nhiên cửa lại được mở ra.

Lão tam từ bên trong liền đi ra, hung hăng liếc mắt nhìn Tô Điềm Điềm.

Tô Điền Điền nhanh nhẹn thu hồi động tác nhỏ của mình, dùng thân thể to lớn chắn trước dây thừng, sau đó liền giả bộ vô tội, cô chỉ là một con trâu cái gì cũng không biết.

Lão tam bất mãn lẩm bẩm, “Lão tử còn chưa được ăn gì, đã bị tống cổ đến nơi này cho trâu ăn.”

Tô Điềm Điềm, “Mu mu”

Hù chết cô, còn tưởng rằng hành động vừa rồi bị bọn họ phát hiện.

“Lão tam ngươi còn đứng đó lẩm bẩm cái gì, cho trâu ăn xong thì nhanh lại đây, chúng ta cùng nhau ăn uống một bữa thật tốt ”

“Xong ngay đây.”

Lão tam sốt ruột đi uống rượu, mà trong viện đều là đất trống, hắn ta liền nhanh chân chạy ra bên ngoài.

Lập xuân đúng là thời điểm cỏ non mọc tươi tốt nhất, lão tam dùng sức nhổ mấy nắm cỏ cứ như vậy liền đem qua cho trâu ăn.

Tô Điềm Điềm câm nín, có phải hắn có hiểu lầm gì đối với trâu không a, cô là ăn cỏ nhưng không ăn đất. cỏ mà đối phương mang đến dính toàn là đất, còn chỉ có vài nắm không đủ nhét kẽ răng của cô.

May mà hắn không phải sạn phân quan, nếu không sẽ đem trâu nuôi cho chết vì đói.

Lão tam thấy Tô Điềm Điềm không ăn, có chút không kiên nhẫn, trực tiếp cầm một nắm cỏ, cường ngạnh nhét vào trong miệng trâu.

Tô Điềm Điềm nháy mắt sốt ruột, chịu không nổi liền giơ chân không chút lưu tình đá về hướng của hắn.