Chương 27: Cứu Được Những Đứa Trẻ Từ Bọn Buôn Người

“A ~”

Lão tam ôm bụng không nhịn được kêu la thảm thiết.

Tô Điềm Điềm dùng tai che đi âm thanh sắc bén mà khó nghe này, động tác của cô cũng không dừng lại, dùng chân trước móc lấy đoạn dây thừng trước mặt sau đó dùng sức kéo.

Tô Điềm Điềm vừa mới thoát khỏi sự trói buộc của dây thừng, liền nhìn thấy lão đại cùng với lão nhị nghe thấy tiếng hét mà chạy đến.

Mới đầu hai người nghĩ là kho hàng bị người khác phát hiện, không ngờ việc này lại do một con trâu gây ra, biểu tình trên mặt rất phức tạp.

Tô Điềm Điềm không có ý nghĩ công bằng gì với bọn chúng, trực tiếp giơ hai chân màu nâu của mình lên đá về phía hai người trước mặt, hai người kia còn chưa kịp có phản ứng đã bị đá cho một cú,

“A!”

“A!”

sau đó liền có hai tiếng kêu la thảm thiết thay nhau vang lên, Tô Điềm Điềm chậm rãi thở ra một hơi, lắc lắc đầu, “Mu ~”

Cuối cùng cũng đánh được bọn chúng quả nhiên rất thoải mái.

“Ta đánh chết ngươi!”

Tô Điềm Điềm bình tĩnh chớp mắt, lúc cây gậy sắp đánh trúng người liền trốn ra phía sau hai người lão đại và lão nhị.

“Bang!”

“Đại, đại…..Ca, lão, lão, nhị hai người không có việc gì đi?” Lão tam âm thanh có chút run rẩy.

Tô Điềm Điềm chỉ nghe thôi cũng cảm thấy đau.

Cô còn nhấp môi trông rất là vô tội, thật ra cũng không phải cố ý, chỉ là phản xạ có điều kiện. Cô còn thật sự rất ngại ngùng a!

“Mu mu….”

Tiếng kêu của cô làm cho ba người kia rất tức giận, ba người bất chấp bỏ qua tranh cãi, trong lòng chỉ còn lại phẫn nộ hướng về phía Tô Điền Điềm đi đến. lúc này trên khuôn mặt bọn chúng đã không còn bộ dáng hiền lành thật thà như trước , mà thay vào đó là biểu cảm hung ác.

Tô Điềm Điềm phồng hai má, lấy nhiều khi dễ ít thật là không nên, không biết cô đang rất ngại ngùng sao?

Tô Điềm Điềm cũng không nghĩ dùng bạo lực để giải quyết việc này, rốt cuộc cô thật sự rất nghèo, sợ nhất là gặp phải phiền toái.

Thở dài một hơi, ai…..nhưng bọn chúng cũng quá hùng hổ dọa người rồi.

Tô Điềm Điềm chép miệng, dùng sức đem hai chân trước giơ lên đá về phía hai người kia,

“Tránh ra!”

Thân thể va chạm vào nhau vang lên âm thanh kịch liệt, vừa thấy liền biết đã dùng sức lớn đến thế nào.

Lão tam theo sau thấy vậy liền ngẩn người, Tô Điềm Điềm cũng không chờ hắn phản ứng, trực tiếp dùng một chân đem hắn đá ngã.



Lão tam đau đến mức ho khan kịch liệt, “Khụ khụ khụ”

Tô Điềm Điềm thấy bọn chúng đau đến mức không thể đứng dậy, thì rất vừa lòng. Muốn dùng đoạn dây thừng chính mình vừa tháo ra, đem ba người này trói lại vào nhau.

Nhưng mà…..cô cảm thấy chính mình nghĩ quá đẹp, thật là muốn khóc mà, cô làm thế nào để đem bọn họ trói lại mới là vấn đề. hiện tại nói như thế nào thì cô cũng chỉ là một con trâu mà thôi.

Tô Điềm Điềm tức giận rồi, không muốn quan tâm đến những người này nữa, vẫn nên trực tiếp đi cứu người thì hơn, đây mới là chuyện lớn.

Tô Điềm Điềm thoát khỏi xe bò chuẩn bị đi vào nhà cứu người, nhưng lại phải dừng lại trước cửa lớn.

Thật là, vì sao tất cả cửa nhà đều làm nhỏ hẹp như vậy.

Tô Điềm Điềm, “....”

Tô Điềm Điềm hóp bụng, dùng sức chen vào cuối cùng cũng có thể chui vào trong, nhưng mà cửa lớn rắc một tiếng liền sụp đổ.

Tô Điềm Điềm hậm hực thu hồi cái chân đang giơ ra để đỡ cánh cửa.

Ba kẻ buôn người, “....”

Tô Điềm Điềm giả vờ trấn định, đi nhanh vào trong, chờ đi đến tận cùng bên trong, mới phát hiện ở trong góc phòng có hai đứa trẻ đang bị trói.

Tô Điềm Điềm có suy nghĩ muốn quay lại đánh những kẻ buôn người kia thêm một trận, nhìn xem những đứa trẻ này lớn nhất cũng không quá 10 tuổi, thật là không có lương tâm mà.

Có những đứa trẻ bời vì kêu khóc ồn ào, nên bị hạ thuốc đến giờ vẫn còn hôn mê, mà những đứa trẻ còn tỉnh thì trên mặt đều là tử khí âm trầm.

Tô Điền Điền xuất hiện làm trong mắt mấy đứa trẻ lóe lên nghi hoặc, tiểu hài tử từ trước đến nay đối với động vật đều có sự hiếu kỳ.

“Trâu….” một âm thanh nhỏ yếu vang lên.

Thời điểm Tô Điềm Điềm nhìn qua, bé gái xanh xao vàng vọt sợ hãi lùi về phía sau.

Trong lòng Tô Điềm Điềm lập tức mềm như bông.

Cô dùng chân trước móc lấy dây thừng đem chúng tháo ra khỏi người bọn trẻ, thấy vậy đôi mắt của những đứa trẻ đều sáng lấp lánh nhìn Tô Điềm Điềm.

Tô Điềm Điềm dùng mặt trâu của mình nở một nụ cười sứt sẹo, muốn làm cho những đứa trẻ này buông lỏng cảnh giác, không nghĩ tới, những đứa trẻ vừa thấy vậy đều sợ hãi thu đầu lại.

Tô Điềm Điềm, “.....”

Tô Điềm Điềm dùng chân chỉ những đứa trẻ đang hôn mê ý bảo bọn nhỏ đến nâng những đứa trẻ này dậy, chuẩn bị dẹp đường về nhà.

Thấy con trâu làm ra động tác giống như con người, có mấy đứa trẻ tiến lên sờ lông mao trên người Tô Điềm Điềm, sau đó không biết nghĩ tới cái gì mà mở miệng tươi cười.

Tiểu hài tử không biết nặng nhẹ, Tổ Điềm Điềm cảm thấy rất khó chịu, nhưng rốt cuộc cũng không tránh đi.

Chờ tất cả mấy đứa trẻ đều đỡ nhau đi ra khỏi phòng, Tô Điềm Điềm mới thở ra một hơi.



Nhưng thời điểm cô chuẩn bị rời đi, trong phòng lại đột nhiên vang lên tiếng khóc.

Tô Điềm Điềm đi theo âm thanh tìm đến, liền nhìn thấy phía dưới cái bàn uống rượu của ba kẻ buôn người kia có một cái bao bố.

May mắn vừa rồi không trực tiếp rời đi, nếu không lại bỏ sót một đứa.

Ba kẻ buôn người này bị gì vậy? sao còn chưa thả đứa trẻ này ra, thời gian dài như vậy không sợ ngạt chết đứa trẻ.

Tô Điềm Điềm sợ đứa trẻ khó chịu vì bị ngạt, nhanh chóng tiến lên dùng chân mở miệng bao bố kia ra.

Chờ đứa trẻ chui ra khỏi túi, đôi mắt của Tô Điềm Điềm liền chớp chớp, nhịn không được mà nghĩ, “đứa trẻ này cũng quá đáng yêu đi!”

Đứa trẻ có nước da trắng nõn, thịt đô đô, đồi mắt hồng hồng giống thỏ con, thật là đáng yêu.

Cũng không biết mấy kẻ buôn người bắt được ở nơi nào, vừa nhìn thấy là biết không phải người ở nơi này.

Đứa trẻ vừa nhìn thấy Tô Điền Điềm liền nắm lấy lông mao của cô khóc một lúc lâu, Tô Điềm Điềm thân thể cứng đờ, nhóc con này đem nước mắt nước mũi toàn bộ đều lau lên người cô.

Rốt cuộc đứa trẻ cũng bình tĩnh lại, nhưng vẫn túm chặt lấy lông của Tô Điềm Điềm không buông tay.

Tô Điềm Điềm muốn tránh ra khỏi tay của đứa trẻ, vừa mới động đứa trẻ kia liền dùng đôi mắt ướt đẫm nhìn mình.

Được rồi, muốn nắm liền nắm đi.

( Chúc mừng ký chủ đạt được 100x12 điểm giá trị khen ngợi, số điểm hiện tại của ký chủ là 1533 )

( Vì ký chủ hoàn thành nhiệm vụ một cách xuất sắc, nên được khen thưởng thêm: Y thuật sơ cấp { Vĩnh cửu } )



Tô Điềm Điềm trong lòng vui vẻ!

Lúc trước cô mệt sống mệt chết mới kiếm được một chút giá trị khen ngợi, mà hiện tại chỉ kích phát được một cái nhiệm vụ đặc thù mà mục tiêu hóa thành hình người của cô lại càng gần thêm một bước.

Xe bò không tính là nhỏ nhưng cũng không lớn, càng miễn bàn ở đây có nhiều đứa trẻ bị lừa bán như vậy.

Tô Điềm Điềm miễn cưỡng sắp xếp một chút, đem thỏ con đang nắm lông của cô túm lấy, chỉ còn một vị trí.

Tô Điềm Điềm nhìn dây thừng lúc trước tháo ra, dùng chân chọc chọc thỏ con, lại dùng dây thừng chỉ về phía bọn buôn người.

Đôi mắt hồng hồng của thỏ con liến nhìn cô một cái, lúc Tô Điềm Điềm nghĩ rằng đứa trẻ này sẽ không phản ứng lại, thì đối phương lại dùng bàn tay nhỏ bé múp míp lưu loát cầm lấy dây thừng đem bọn buôn người trói lại. Còn ở trên người bọn chúng hung hăng đá cho mấy đá.

“Cái đồ ranh con này, ngươi chờ đó cho ta!”

Thỏ con khóc càng lợi hại hơn, ủy khuất nắm lấy lông của Tô Điềm Điềm, trốn ra phía sau của cô.

Tô Điềm Điềm, “Mu mu”

Ân......Trẻ con dễ dạy, vừa thấy đã biết là một đứa trẻ có nhân phẩm tốt.