Chương 31: Đại Hội Khen Thưởng

Bởi vì Tô Điềm điềm chỉ là một con trâu, nên không có cách nào phát biểu cảm nghĩ của mình khi nhận được khen thưởng. Cho nên từ đầu đến cuối đều là do một mình đại đội trưởng phát biểu, đại đội trưởng chỉ nghe mà không thấy nhưng nói lại rất lưu loát sống động.

Nhìn tư thế mạnh mẽ của đại đội trưởng, Tô Điềm Điềm rất khâm phục..

“Thật không tin được, thần ngưu của đại đội chúng ta lại có thể làm được việc như vậy.”

“Cục trưởng cũng đã lên tiếng, còn bớt chút thời gian lại đây, vì vậy chúng ta phải khen thưởng cho ngưu thật tốt. ”

Lần khen thưởng này của đại đội, Tô Điềm Điềm cảm thấy vui vẻ nhất chính là nhận được thêm giá trị khen ngợi.

(Chúc mừng ký chủ nhận được 200 điểm giá trị khen ngợi. hiện tại giá trị khen ngợi của ký chủ là 1128 điểm.)

Trên đời lại còn có chuyện tốt đến như vậy, thì hãy cho trâu thêm nhiều một chút.

Cuối cùng kết thúc là phát biểu của cục trưởng, “Trâu của đại đội mọi người làm rất tốt, nó một mình lẻn vào chỗ ở của bọn buôn người, cứu được 12 đứa trẻ, đây không phải là một con số đơn giản, chúng ta đều đã làm cha mẹ, nếu mất đi đứa con của mình, thì làm sao người trong nhà còn có cuộc sống vui vẻ tốt đẹp, chuyện này tương đương với cứu 12 gia đình. Lần này có thể phá án thuận lợi là nhờ nó, nên tôi đại biểu cho Cục Cảnh Sát muốn cám ơn nó.”

(Chúc mừng ký chủ đạt được 8 điểm giá trị khen ngợi, hiện tại giá trị khen ngợi của ký chủ là 1136 điểm.)

Đại hội khen ngợi kết thúc, Tô Điềm Điềm và sạn phân quan theo sau còn có thỏ con đều đi đến nhà của đại đội trưởng bởi vì cục trưởng có một số lời muốn nói bọn họ.

Đến nhà của đại đội trưởng, vợ của ông ta còn chưa biết chuyện về đại đội khen ngợi, nên lúc nhìn thấy Hàn Thầm cùng tiểu ngưu thì không cho sắc mặt tốt.

Đến cả Chu Thúy Thúy ở bên cạnh cũng không liếc mắt nhìn Hàn Thầm lấy một cái, trong lòng còn đang rất không vui.

Đại đội trưởng cảm thấy mặt mũi của mình đều mất hết, “Ngươi bà nương này, lại muốn gây chuyện!”

Trong lòng vợ của đội trưởng càng miễn bàn có bao nhiêu khó chịu, thở phì phò hướng về phía đại đội trưởng kêu gào, “Lão nương thì làm sao, ngươi muốn mời khách liền mời, nhưng sao ngươi lại đi mời Hàn Thầm làm gì.”

Nói xong liền trừng mắt nhìn Hàn Thầm, “Thật là tri nhân tri diện bất tri tâm, Thúy Thúy theo đuổi hắn thời gian dài như vậy, còn làm chậm trễ chính bản thân mình, kết quả không biết từ nơi nào hắn lại lòi ra một đứa con trai.” bà ta chỉ còn thiếu điều không có trực tiếp nhìn về phía thỏ con đang đứng bên cạnh túm lông cô mà mắng.

Bà ta mặc kệ cái gì cục trưởng với không cục trưởng, khuê nữ nhà mình chịu ủy khuất chính là không được.

Cơ thể thỏ con liền run lên, Tô Điềm Điềm thấy thế liền tiến lên đứng chắn trước mặt cậu.



Cục trưởng lập tức nhìn lại nói, “Nhi tử!”

“Đúng! Cục trưởng ta nói với ngài a, thanh niên trí thức này xuống nông thôn để xây dựng đất nước, nhưng lại cùng người khác sinh ra một đứa con trai, còn không biết mẹ của đứa bé là ai, ngài phải quản hắn cho thật tốt.”

Tô Điềm Điềm vừa nhìn thỏ con lại nhìn Hàn Thầm, hai người này hoàn toàn không có điểm nào giống nhau, không rõ sao lại có người nói bọn họ là cha con.

Cục trưởng cũng bị làm cho dở khóc dở cười, chuyện này sao lại còn liên quan đến cả nhi tử.

Hàn Thầm mở miệng, nhỏ giọng nói với cục trưởng, “Chúng ta đây liền đi về trước.”

Đại đội trưởng tức đến nổi đầu cũng đau, lạnh giọng cảnh cáo bà ta, “Nhanh nói xin lỗi với thanh niên trí thức Hàn.”

Bà ta bị lời nói lạnh lùng của đại đội trưởng làm cho thân mình run rẩy, nhưng sau đó lại nổi giận. Bà ta gả qua đây hơn nữa đời người, đương gia còn chưa có nổi giận với bà ta lần nào. Không nghĩ tới chỉ vì muốn lấy lòng cục trưởng mà đến ngay cả chuyện của khuê nữ nhà mình đều không màng, lại còn hung dữ với bà ta.

Bà ta hiểu sai ý tứ của đại đội trưởng, hơn nữa lại là lần đầu bị nói nặng lời như vậy, liền một phen nước mắt nước mũi khóc lóc kể lể, “Lão nương đây là tạo phải cái nghiệp gì mà phải gả cho nhà ngươi, mỗi ngày bận rộn từ trong ra ngoài còn không được đối xử một cách hòa nhã, Khuê nữ bị người ta khi dễ, ngươi còn bắt ta phải đi xin lỗi. Ngươi còn muốn mặt mũi hay không, có phải còn muốn ta dùng cái loa trong đại đội nói một lần để cho mọi người đều biết, đúng không. Khuê nữ đáng thương của ta! ”

Bà ta nói một hồi, thấy sắc mặt của đại đội trưởng càng ngày càng đen, trong lòng có chút run sợ, liền ôm Chu Thúy Thúy cùng nhau khóc lên.

Tô Điềm Điềm trước nay chưa từng thấy qua trường hợp như vậy, Quả nhiên đây mới đúng là kịch bản của tiểu thuyết, trong nguyên tác lúc mà nữ chủ cùng nam chủ ở bên nhau, bà ta cũng nháo lên như vậy.

Đem nam nữ chủ lăn lộn đến lợi hại.

Tô Điềm Điềm đang nghiêm túc lắng nghe, còn thỉnh thoảng gật đầu phụ họa, giống như đang học hỏi.

Chờ khi trở về hiện đại, Tô Điềm Điềm sẽ làm như vậy đối với tiện nghi baba của mình, còn sợ không ghê tởm chết một nhà bọn họ được sao. Chỉ cần nghĩ đến đó đôi mắt Tô Điềm Điềm liền cong lên!

Nhưng ngay lúc này, một bàn tay to lại che đi lỗ tai của Tô Điềm Điềm.

Hàn Thầm, “Không cần nghe!” Hàn Thậm sợ tiểu ngưu nhà hắn sẽ học hư.

Tô Điềm Điềm, “.....”

Cục trưởng thấy tình huống trước mắt này, cũng nhanh chóng cáo từ, hắn không muốn dính đến việc nhà của người ta.



“Cục trưởng, chỉ là một chút hiểu lầm, đều đã nói trước là tôi mời khách.” Đại đội trưởng luống cuống nói..

Cục trưởng xua tay cười từ chối, “Lần sau đi, lần sau đi”

Cuối cùng đại đội trưởng cũng không giữ được cục trưởng và mấy người Hàn Thầm ở lại.

Ra đến cửa, cục trưởng liền nhìn Hàn Thầm nói, “Ủy khuất cho cậu rồi, nhưng sao đứa trẻ này lại biến thành con trai của cậu.” nếu bản thân không phải là cảnh sát, hắn nghĩ muốn kêu thật lớn, đây là chuyện gì a.

Hàn Thầm mở miệng cười, “không có chuyện gì, tôi không muốn bị làm phiền, cho nên không có giải thích. ”

Cục trưởng nghe vậy liền hiểu, “Thật ra, ta đến đây còn có một chuyện, muốn nói cùng với cậu.”

Ông ấy từ trong túi móc ra một chồng tiền cùng phiếu đưa cho Hàn Thầm, “Cậu cầm lấy, cũng không thể để đứa trẻ ăn không uống không của cậu được phải không.”

Cục trưởng sờ sờ thỏ con, so với lúc ở Cục Cảnh Sát, khuôn mắt đã có thêm một chút thịt. Ở trong lòng liền gật đầu, kỳ thật ông đặc biệt lại đây, là muốn xem tình hình của đứa trẻ một chút.

Thời điểm cục trưởng lấy tiền ra, đôi mắt của Tô Điềm Điềm đều sáng lên. Tiền trinh ~

Mỗi ngày sạn phân quan đều hầu hạ Tô Điềm Điềm ăn ngon uống tốt, nhưng lại không nhìn thấy hắn làm công việc gì khác, sợ ăn hết của hắn, nên lúc trước Tô Điềm Điềm đưa cho Hàn Thầm mười đồng đến nay vẫn không có ý định muốn lấy lại, cô cảm thấy mình đúng là một con trâu có lương tâm.

Đã lâu chưa được thấy tiền, Tô Điềm Điềm thực sự nhớ nhung a.

“Yên tâm đi, tiền của tôi vẫn đủ dùng.”

“Cho cậu cầm, cậu liền cầm đi.” Cục trưởng cường ngạnh nói

Cục trưởng, “Đứa trẻ này, còn chưa có nói chuyện sao.”

Hàn Thầm nghe vậy thì gật đầu.

Cục trưởng, “Chúng ta đã tra xét, cũng đã phát hiện một chút manh mối về cha mẹ của đứa trẻ, bất quá bọn họ ở nơi khác, vẫn còn phải tiếp tục điều tra, cũng không thể để đứa trẻ vừa mới thoát khỏi bọn buôn người, lại lâm vào nguy hiểm.”

Cục trưởng có xe đạp nên cũng không cần hàn Thầm đưa về, hàn huyên vài câu, đưa đến cửa thôn ông ấy liền dời đi.