Chương 33: Những Suy Nghĩ Của Nữ Chính

Vạn nhất đứa trẻ kia không tìm thấy cha mẹ, chẳng phải Hàn Thầm sẽ phải nuôi cả đời sao.

Trong lúc nhất thời những người có ý với Hàn Thầm đều thất vọng mà dừng bước.

Bất quá, trong đội đương nhiên sẽ có người không chết tâm, ví dụ như hai chị em họ chu, là Chu Nhị Nha và Chu Thúy Thúy.

Chu Nhị Nha xuyên đến thời đại này, biết được hiện tại là chế độ một vợ một chồng.

Cô ta cũng là một người cố chấp.

Cô ta thích tứ hoàng tử, từ thời điểm bồi đích tỷ đi dạo ngự hoa viên, liền đối với hắn đơn phương hứa hẹn định ước, nhưng bởi vì là thứ nữ, liền ở trong lòng cùng người thích nói một câu chúng ta đến ngay cả cơ hội quen biết đều không có.

Hôn sự của thứ nữ chưa bao giờ được tự mình làm chủ, huống chi kiếp trước cô ta bộc lộ tài năng quá sớm, chọc đích tỷ ghi hận. Nếu không phải cô ta luôn lấy lòng lão thái thái nhờ bà hỗ trợ làm chủ gả mình cho con cháu hàn môn, chỉ sợ đã sớm bị một cỗ kiệu từ cửa hông nâng vào làm thϊếp cho người ta.

Nhưng cô ta không phục, lúc chưa gả đi vì muốn được trải qua những ngày lành, mà cô ta khổ tâm luồn cúi để thu được một thanh danh tốt, vậy thì dựa vào cái gì mà bắt cô ta sống một cuộc sống vô vị tầm thường cả đời.

Từ lúc xuyên đến nơi này nhìn thấy Hàn Thầm tâm tư của Chu Nhị Nha liền nổi lên.

Chu Nhị Nha là người cổ đại, cho nên khi nghe tin Hàn Thầm có nhi tử cũng không để bụng. Nam nhân cô ta coi trọng tất nhiên là tốt nhất, có rất nhiều người nhớ thương.

Bất quá không vấn đề gì, nhìn bộ dạng che che giấu giấu của đối phương, vừa nhìn liền biết là chưa có lãnh chứng, cô ta còn có rất nhiều cơ hội.

Dù có là nhi tử thì bất quá cũng chỉ là một đứa con riêng, còn không phải bị người mẹ cả như cô ta nắm trong tay hay sao, dù hắn có làm gì cũng không nổi sóng gió.

Nguyên bản nghĩ chỉ cần loại bỏ hết các đối tượng có ý với Hàn Thầm, Cô ta lại không so đo hiềm khích trước đây, sau đó hướng Hàn Thầm bày tỏ tâm ý của chính mình, không quan tâm đến hắn có nhi tử hay không, nhưng mà thật ra đó chỉ là lời nói dối.

Chu Nhị Nha càng nghĩ càng khó chịu, bất quá chỉ là một nhi tử có xuất thân không rõ ràng. Chu Nhị Nha càng tin tưởng vào mị lực của mình, sau khi kết hôn, tùy tiện châm ngòi vài câu, sẽ khiến cho đối phương đem tiểu tế tử kia tiễn đi.

Nhà của Chu Nhị Nha cùng Chu Thúy Thúy chỉ cách nhau một bức tường, Chu Thúy Thúy cả ngày khóc lóc bắt nương cô ta nghĩ cách giúp mình, Chu Nhị Nha cảm thấy cô ta nên ra tay trước.

Sau khi cơm nước xong, Tô Điềm Điềm và Hàn Thầm cùng nhau đi đến nơi làm việc.

Công việc đại đội giao cho trâu làm cũng rất đơn giản, trừ bỏ thời điểm phải cày ruộng, thì ban ngày công việc chính là kéo xe.

Thật ra công việc của Hàn Thầm chỉ cần trông giữ trâu là được, nhưng đoạn thời gian này không có người đi huyện thành. Vì phòng ngừa người khác nói xấu, nên mấy ngày nay Hàn Thầm đều đi làm việc.

Tô Điềm Điềm vốn không muốn đi, cô còn đang cảm thấy thẹn thùng, ai biết lúc Hàn Thầm đi làm nhất quyết phải lôi cô đi cùng.

Tô Điềm Điềm, “....”

Từ chuyện xảy ra lần trước thỏ con càng ngày càng dính lấy Tô Điềm Điềm, lần này cũng như vậy nắm chặt lông của cô không buông.



Những người trong đại đội đã đến sớm làm việc, nhưng vừa nhìn thấy trâu, trên miệng mọi người đều hiện lên ý cười.

“Ta nghe nói trâu của đại đội chúng ta đi vệ sinh xong sẽ tự mình lấp hố lại. ”

“Còn không phải sao, là Chu tẩu tử chính mắt nhìn thấy.

“Thật là một con trâu thông minh”

Đầu của Tô Điềm Điềm cúi sát xuống đất, thật là mất mặt. dù có làm trâu cũng cảm thấy xấu hổ a.

Hàn Thầm xoa lông của cô, tâm tình rất tốt, bộ danh quẫn bách của tiểu ngưu cũng thật đáng yêu.

Hàn Thầm lên tiếng, “Mọi người đừng nhìn tiểu ngưu như vậy.”

Không đợi mọi người nghi hoặc, liền cười trầm thấp một tiếng, “ Tiểu ngưu đang rất thẹn thùng đấy.”

Mọi người,“.....”

Nơi Hàn Thầm làm việc là một mẫu ruộng trong góc, Tô Điềm Điềm cùng thỏ con vừa lúc ở bên cạnh đứng xem hắn làm việc.

“Mu mu!” Làm một con trâu, Tô Điềm Điềm cũng chỉ có thể biểu đạt cảm xúc của mình như vậy thôi.

Tô Điềm Điềm còn đang tức giận, không muốn cùng Hàn Thầm nói chuyện.

Hàn Thầm than nhẹ, hận không thể ở bên cạnh dỗ nó một lát.

“Tiểu ngưu không muốn cùng nhau làm việc sao? ta thật thương tâm,” Tiếng nói của Hàn Thầm Trầm xuống.

Tô Điềm Điềm, Mu mu

Sạn phân quan lần đầu tiên nói ra những lời như vậy, cô thật sự không chịu nổi thì làm sao!

Không được. cô phải nhịn xuống, dù có làm một con trâu thì cô cũng phải có cốt khí.

Nhịn xuống!

“Ha…Ha!”

Thỏ con đứt quãng phát ra tiếng cười, giống như là đang chế nhạo Hàn Thầm

Hàn Thầm, “.....”

Miệng của thỏ con phồng lên, trốn ra phía sau Tô Điềm Điềm, hướng Hàn Thầm lè lưỡi. Xem như có chút hoạt bát!



Tô Điềm Điềm cảm thấy hành động này của cậu dễ thương muốn chết, đôi mắt nhìn chằm chằm vào cái miệng đang phồng lên của cậu, chỉ hận bản thân không có tay, không có biện pháp tiến lên xoa nắn một phen.

Hàn Thầm liếc mắt nhìn trong lòng thầm nghĩ, mị lực của hắn hiện tại còn không lớn bằng của một đứa trẻ.

Tay Hàn Thầm thong thả xoa lông mao, Tô Điềm Điềm muốn tránh đi. Nhưng tay nghề của Hàn Thầm quá tốt, chỉ qua một lát Tô Điền Điền liền vứt vũ khí đầu hàng, cọ vào người Hàn Thầm làm nũng để người ta mát xa cho mình.

Luận về thủ đoạn thì Hàn Thầm vẫn cao hơn một bậc!

Hàn Thầm tâm tình vui sướиɠ xoa lông của Tô Điềm Điềm một phen, ai cũng không thể cướp đi vị trí của hắn trong lòng tiểu ngưu.

Chu Nhị Nha tới nơi làm việc, liền bắt đầu tìm kiếm Hàn Thầm.

Thời điểm cô ta nhìn thấy thân ảnh kia, trong lòng có chút ngượng ngùng. Vừa sờ túi giấy trong tay, vừa chậm rãi đi đến trước mặt Hàn Thầm.

Lời còn chưa nói mà khuôn mặt đã đỏ bừng, nhìn rất mê người, dung mạo tuy không có thay đổi, nhưng bỏ ra cả vốn liếng để tẩm bổ và điều dưỡng, nên khuôn mặt của Chu Nhị Nha trở nên trắng sáng còn pha chút màu hồng xinh đẹp.

Tô Điềm Điềm lập tức có nhãn lực tránh thoát khỏi Hàn Thầm, nam nữ chủ kết giao cô không nên ở bên cạnh gây cản trở.

Cô là một con trâu có tu dưỡng, tuy rằng trong lòng có chút không thoải mái, nhưng theo cốt truyện thì sạn phân quan sẽ kết hôn cùng nữ chủ.

Nên không thể làm bóng đèn, Tô Điềm Điềm là người có ánh mắt, liền đi chuyển sang bên cạnh.

Còn hướng Hàn Thầm chỉ chỉ.

“ Mu mu!”

Sạn phân quan cố lên, ta xem trọng ngươi.

Tay của Hàn Thầm còn giơ giữa không trung, cảm xúc ấm áp trong tay biến mất làm cho tâm tình của hắn rất không vui.

Hàn Thầm nhìn về phía Chu Nhị Nha, lại là nữ nhân này. Hàn Thầm không thích cô ta, đặc biệt là cô ta là người không có mắt nhìn, mỗi lần đều quấy rầy hắn cùng tiểu ngưu nhà mình ở chung.

Từ trước đến nay không có cái gì đáng giá để Hàn Thầm quan tâm, trừ bỏ tiểu ngưu.

Nhưng mỗi lần chỉ cần cô ta đến gần, thì tiểu ngưu đều dành hết sự chú ý của mình cho cô ta, càng miễn bàn là tiểu ngưu còn xuống nước cứu cô ta, làm Hàn Thầm luôn có cảm giác không được vui vẻ.

Tiểu ngưu là do Hàn Thầm nuôi dưỡng, tự nhiên sự chú ý của hắn đều dừng trên người nó, còn đầu củ cải này cũng trong phạm vi hắn chăm sóc, Hàn Thầm

sẽ không so đo, nhưng đối với Chu Nhị Nha thì hắn lại không có kiên nhẫn như vậy.

Trong mắt lóe lên sự chán ghét, rất nhanh liền biết mất, sau đó liền treo lên khuôn mặt là lớp mặt nạ thường dùng, “Đồng chí Chu, cô có việc gì sao?”