Chương 35: Nữ Chính Bị Đánh

Tô Điềm Điềm biết đồ vật mà nữ chủ cho nam chủ nhất định là có trộn lẫn với linh thủy bên trong.

Tuy rằng cô không thể ăn, nhưng linh thủy đối với thân thể con người rất tốt. Tô Điểm Điềm nghiêng đầu cự tuyệt, nhưng lại chọc vào người Hàn Thầm kêu , “Mu mu”

Ngươi ăn, cái này rất tốt.

Mày Hàn Thầm giãn ra, Tiểu ngưu của hắn rốt cuộc cũng có lương tâm, còn biết cách làm người.

Chu Nhị Nha càng cười vui vẻ hơn, “Thanh niên trí thức Hàn cũng nếm thử đi.”

Hàn Thầm lạnh giọng, “Không cần.”

Những người làm việc ở gần mắt đều không phải là bị mù, nên chuyện xảy ra bên này đều xem rõ ràng.

Chu Thúy Thúy vừa mới đến liền nhìn thấy việc như vậy, trong lòng miễn bàn có bao nhiêu tức giận, Chu Nhi Nha là thứ gì, lại dám đào góc tường của cô ta.

Nếu là trước kia thì Chu Thúy Thúy tuyệt đối không cảm thấy đây là nguy cơ lớn gì, nhưng ai biểu hiện tại Chu Nhị Nha càng ngày càng đẹp,

Nam nhân đều có ánh mắt giống động vật tích cái đẹp, Chu Thúy Thúy chỉ sợ lúc mình không để ý, nam nhân của mình sẽ bị tiểu đề tử này câu đi mất.

Chu Thúy Thúy muốn trực tiếp tiến lên kéo Chu Nhị Nha đi, sau đó giáo huấn Chu Nhị Nha một phen, nhưng vì để giữ hình tượng của mình trong mắt Hàn Trầm, nên cô ta nhẫn.

Lúc Chu Thúy Thúy còn chưa đến Chu đại tẩu trước đó đã nhìn chằm chằm bọn họ, đối phương nổi danh là thích bát quái, việc lớn việc nhỏ trong đại đội Hồng Dương bà ta đều biết.

Chu Thúy Thúy là khuê nữ của đại đội trưởng, đối phương đương nhiên không có khả năng giấu giếm, không bao lâu, liền nói ra chuyện Chu Nhi Nha đưa điểm tâm đến tặng Hàn Thầm.

“Cái gì!” Chu Thúy Thúy rất kinh ngạc, “Cô ta làm sao mà có điểm tâm.”

Chu đại tẩu, “Chuyện này ai mà biết được a?”

Vì hai nhà chỉ cách nhau một bức tường, Chu Thúy Thúy biết rất rõ điều kiện sinh hoạt của Chu Nhị Nha là như thế nào, nhưng mấy ngày nay Chu Nhị Nha có rất nhiều điểm khiến cô ta nghi hoặc.

Lúc trước không biết chuyện gì xảy ra, người luôn đối phó với cha cô ta là phó đội trưởng lại giúp Chu Nhị Nha thay đổi công việc khiến mọi người đều kinh ngạc, lần này lại là bánh hoa tươi.

Chu Thúy Thúy chuyển động tròng mắt, “Chu đại tẩu, ngươi có biết đại bá nương của ta làm việc ở chỗ nào không?”



Chu đại tẩu vừa chỉ chỗ cho cô ta, Chu Thúy Thúy liền lấp tức đi tìm Lưu Đông Hoa.

Chu Thúy thúy vẻ mặt giả bộ lo lắng, “Đại bá nương, Nhị Nha cầm đồ vật trong nhà cho người ta ngươi có biết không?”

Lưu Đông Hoa cao giọng hỏi, “Nó dám đem đồ vật trong nhà cho người ta! Là ai?”

Lưu Đông Hoa tức giận đến nổi lưỡi hái cũng quăng đi, đối với bà ta lấy đồ trong nhà mang đi cho người ta thì chẳng khác gì là đang cắt thịt trên người bà ta.

Chu Thúy Thúy, “Cũng không phải là đồ vật quan trọng gì, hình như là bánh hoa tươi gì đó thì phải.”

“Bọn họ ở chỗ nào?”

Hỏa khí của Lưu Đông Hoa ngăn đều không ngăn được, vừa biết được chỗ, liền không thèm quản Chu Thúy Thúy nữa, hướng tới nơi đó đi đến.

Chu Thuý Thúy tâm tình rất tốt đi theo sau, muốn đấu với cô ta, Chu Nhị Nha vẫn còn non lắm.

Thời điểm Lưu Đông Hoa tới, vừa lúc nhìn thấy Chu Nhị Nha đang đưa bánh hoa tươi cho Hàn Thầm.

Khuôn mặt bà ta nháy mắt liền trở nên hung dữ, đi đến liền đoạt lấy bánh hoa tươi.

Chu Nhị Nha thấy thế kêu lên, “Nương! Người làm gì vậy!”

Nhìn thấy hành động thô lỗ của bà ta, trong mắt Chu Nhị Nha hiện lên sự chán ghét.

Vừa nghe thấy lời này của cô ta, Lưu Đông Hoa liền giận sôi máu, Hung ác mà tát cho cô ta một cái, “Ngươi cái đồ ranh con trời đánh này, đồ quý giá như vậy cũng dám đem đi tặng người khác”

khuôn mặt của Chu Nhị Nha hiện lên sự phẫn nộ, tức giận đến mức mặt đỏ bừng, cô ta cảm thấy ở trước mặt Hàn Thầm lòng tự trọng của mình đều bị Lưu Đông Hoa ném lên mặt đất mà giẫm đạp.

Hàn Thầm che lại lỗ tai Tô Điềm Điềm, không muốn cho cô nghe thấy những lời nói thô tục kia.

Hàn Thầm rất hiểu tính cách của tiểu ngưu, mỗi lần nhìn thấy những chuyện như vậy, đôi mắt của nó sẽ sáng đến mức dọa người.

Làm một sạn phân quan như Hàn Thầm thật sự bất đắc dĩ.

Giọng nói vang dội của Lưu Đông Hoa ở đại đội Hồng Dương được xếp số một số hai, một tiếng mắng chửi này, đều làm mọi người nghe thấy. đem những người muốn xem náo nhiệt đều hấp dẫn lại đây!



Bởi vì những người này, Hàn Thầm muốn tiếp tục làm việc ở chỗ cũng không được. Liền giữ chặt tiểu ngưu, chuẩn bị đổi một mảnh đất khác để làm việc.

Tô Điềm Điềm cả người bị giữ chặt, không thể động đậy.

Tô Điềm Điềm, “......”

Có lầm hay không, nữ chủ bị khi dễ, sạn phân quan ngươi là nam lại muốn bỏ đi.

Lưu Đông Hoa còn ở nơi đó hùng hùng hổ hổ, lập tức bị Chu Nhị Nha đánh gãy, “Đồ này đều là của con.”

“Cái gì là của ngươi, ta, đồ ranh con nhà ngươi lại dám có suy nghĩ này. ”

“Lão nương đem ngươi nuôi lớn dễ dàng sao, thứ ngươi làm ra còn không phải là dùng đồ trong nhà để làm sao.”

Chu Nhị Nha dùng mấy thứ này để bán lấy tiền, điều kiện trong nhà không biết đã tốt hơn trước bao nhiêu lần, mỗi lần bà ta đòi tiền, cô ta đều cho, Lư Đông Hoa cũng biết việc làm này rất nguy hiểm, nhưng bà ta không để tâm đến chuyện này , bà ta chỉ biết mỗi ngày lấy tiền.

Ai có thể nghĩ đồ ranh con này, làm bánh hoa tươi không đem đi bán, lại đi cho nam nhân.

Bà ta làm thế nào cũng phải giáo huấn thật tốt cái đồ ranh con này.

Chu Nhị Nha che lại khuôn mặt đau đớn, trong lòng lại hận chết lão thái bà này. Nếu không phải không có biến pháp giấu giếm, cô ta cũng sẽ không đem tay nghề của mình lộ ra, ai có thể nghĩ lão thái bà này được tiện nghi rồi mà còn khoe mẽ?

Hàn Thầm chuẩn bị rời đi, Chu Nhị Nha liền phát hiện, cô ta chỉnh lại sắc mặt, trong nháy mắt khóc đến hoa lê đái vũ nhìn về phía hắn.

Mặc kệ như thế nào, chuyện này cũng do Hàn Thầm mà ra. Đối phương từ trước đến này luôn luôn cư xử ôn hòa, nhất định sẽ ra tay làm anh hùng cứu mỹ nhân, như vậy thì qua hệ của hai người sẽ có tiến triển.

Chu Thúy Thúy nhìn theo tầm mắt của Chu Nhị Nha, vừa nhìn thấy liền tức giận, cái đồ hồ ly tinh này, dám chơi trò câu dẫn trước mặt người khác, cô ta cứ chờ đó.

Chính là làm cho Chu Nhị Nha phải thất vọng, tính cách của Hàn Thầm cũng không phải thất sự là ôn hòa, trái lại hắn còn không thích xen vào chuyện của người khác.

Hàn Thầm túm Tô Điềm Điềm khuôn mặt đầy vẻ không tình nguyện mà rời đi, đối với ánh mặt của cô ta làm như không thấy.

Chu Nhị Nha, “......”

Chu Thúy Thúy thấy Hàn Thầm đã rời đi thì không che giấu được ác ý của chính mình, mở miệng trào phúng, “Thật không biết xấu hổ, người ta cũng chưa thích ngươi, thế mà ngươi đã vội vàng dán lên.