Chương 36: Mất Nụ Hôn Đầu

Tô Điềm Điềm bị dẫn tới nơi cách thật xa chỗ cũ mới dừng lại.

Tô Điềm Điềm, “Mu mu”

Ánh mắt u buồn của Tô Điềm Điềm nhìn Hàn Thầm, đây còn là nam chủ sao.

Hàn Thầm rời khỏi đám người kia, vuốt cái đuôi của Tô Điềm Điềm hỏi, “Đau không?”

Tô Điềm Điềm, “Mu mu…..”

Cũng chỉ đau có một chút, thật là hù chết trâu rồi, nếu mà bị cắt đứt mất cái đuôi, cô cũng không muốn sống nữa.

Tô Điềm Điềm cũng không muốn làm một con trâu bị người khác cười nhạo.

Hàn Thầm Cảm thấy vết cắt trên đuôi của tiểu ngưu rất chói mắt, môi mím lại, “Tiểu ngưu vết thương này có thể chữa khỏi phải không?”

Tô Điềm Điềm được Hàn Thầm nhắc nhở, mới nhớ tới bản thân mình có y thuật sơ cấp có thể chữa trị. Liền âm thầm khống chế, nguyên bản cũng chỉ là một vết thương nhỏ chỉ sau một lúc liền biến mất không nhìn thấy nữa.

Ánh mắt của thỏ con nhìn thấy vết thương biến mất có chút tò mò hỏi, “Thương…..Không có.”

Hàn Thầm sắc mặt không đổi, “đó là do người hoa mắt.” Vừa nói động tác trên tay cũng không dừng lại, Hàn Thầm dùng vải bố băng lại cái đuôi cho Tô Điềm Điềm.

Thỏ con không hiểu nhưng vẫn gật đầu.

Tô Điềm Điềm, “Mu mu….”

Sạn phân quan nói dối ngày càng lưu loát.

hàn Thầm sờ đầu cô, cười nói, “Hôm nay ta thật cao hứng.”

Tiểu ngưu chẳng những học được việc từ chối đồ ăn của người khác, mà còn biết nhường đồ ăn cho hắn.

Không uổng phí tâm cơ mấy ngày nay của Hàn Thầm.

Tô Điềm Điềm nghiêng đầu, nghi hoặc chớp mắt, “Mu mu”

Có việc gì mà cao hứng như vậy, Tô Điềm Điềm tin rằng qua truyện này, đảm bảo trong lòng nữ chủ đối với hắn sẽ có khúc mắc. Sạn phân quan thật đáng thương, Tô Điềm Điềm có thể hình dung ra cuộc sống sau này của hắn sẽ như thế nào rồi

Ngược thê nhất thời sảng, truy thê hỏa tá tràng.

Tô Điềm Điềm nhớ rất rõ, trong nguyên tác còn có xuất hiện một nam xứng si tình a!

Nghĩ đến việc sạn phân quan đối xử với mình tốt như vậy, ánh mắt Tô Điềm Điềm lóe lên suy nghĩ, dù khó khăn thế nào, chính mình cũng phải giúp hắn ôm được mỹ nhân về nhà.

Chuồng bò đã không lớn.

Tô Điềm Điềm còn phải trơ mắt nhìn Hàn Thầm ngày ngày nghiên cứu cách làm điểm tâm.

Đầu cũng sắp trọc luôn.

Tô Điềm Điềm thở dài một hơi, biểu cảm thay đổi liên tục, “Mu mu….”



Sạn phân quan, ngươi cũng thật là giỏi kéo chân sau của trâu mà.

Trong nguyên tác không có đoạn này, Hàn Thầm năng lực cường đại, trong tương lai lại có nữ chủ trợ giúp liền trực tiếp trở thành tổng tài của một công ty niêm yết. mà hiện tại bộ dạng người đàn ông nội trợ này rốt cuộc là như thế nào?

Sạn phân quan làm thêm một công việc phụ, Tô Điềm Điềm sẽ tán thành bằng cả hai tay.

Cô cùng thỏ con là hai kẻ chỉ biết kéo chân sau, sạn phân quan sẽ bị hai người ăn cho nghèo, cô đều biết a.

Nhưng mà….

Ngày đó đầu trọc có nói, người bán điểm tâm rất ngon ở chợ đen được mọi người yêu thích rõ ràng chính là nữ chủ.

Hàn Thầm nhớ tới cuốn sách đại điển mỹ thực, cũng muốn làm điểm tâm bán, liền cùng đầu trọc ước định hắn nghiên cứu cách làm điểm tâm, nếu thành công, sẽ đem cho đầu trọc bán, bán được sẽ chia sáu bốn.

Tô Điềm Điềm cảm thấy như vậy rất không tốt, Hàn Thầm đây là muốn đoạt sinh ý củ nữ chính a!

Mệt cho cô lúc trước còn suy nghĩ làm sao cho tình cảm của hai người tăng lên, nhưng đều không theo kịp kẻ phá đám là sạn phân quan này.

Tô Điềm Điềm liếc mắt nhìn người đang tập trung làm điểm tâm một cái, im lặng thở dài một hơi.

Đôi mắt nhỏ của cô nhìn chằm chằm Hàn Thầm không biết trong đầu lại đang nghĩ đến cái gì.

Điểm tâm mà Hàn Thầm làm là bánh đậu xanh, hắn có thiên phú trời cho đối với trù nghệ. Mặc kệ là lần đầu tiên làm thịt kho tàu lúc trước hay bánh đậu xanh lần này đều làm rất tốt.

Bánh đậu xanh vừa chưng xong, liền phát ra mùi thơm mê người.

Tô Điềm Điềm hít cái mũi nhỏ, tâm tư gì cũng bay mất, so với mỹ thực trước mặt thì chuyện gì cũng phải xếp sau.

Tô Điềm Điềm, “Mu mu”

Cô kéo ống quần Hàn Thầm không buông, mềm mại làm nũng.

Hàn Thầm cong khóe môi nói, “Tiểu ngưu chờ một lát, chờ ta đem bánh đậu xanh lấy ra đã.”

Tô Điềm Điềm kích động nhìn hắn.

Thỏ con ngửi thấy mùi thơm cũng chạy lại đây, trên tay còn cầm hai cái ghế nhỏ, ngoan ngoãn ngồi chờ được ăn.

Hàn Thầm lấy điểm tâm ra khỏi nồi liền đút cho một người một ngưu để nếm thử mùi vị.

Sạn phân quan làm bánh đậu xanh tuy rằng không phải rất tinh xảo, nhưng hương vị so với Cung tiêu xã làm thì ngon hơn không biết bao nhiêu lần.

Tô Điềm Điềm ăn xong cảm thấy rất thỏa mãn, cái đuôi cao hứng mà vung qua lại.

Chân của Tô Điềm Điềm không tự chủ mà chọc vào người Hàn Thầm ý vẫn muốn ăn tiếp, không nghĩ tới lại chọc không trúng trong nháy mắt toàn bộ cái chân đều rơi vào trong chậu, tiếp theo chính là

“Mu mu”

Thời điểm này Tô Điềm Điềm Chỉ muốn yên lặng, nội tâm lại muốn sụp đổ.



Hàn Thầm thấy cảnh đó cũng không kịp suy nghĩ liền trực tiếp tiến lên nắm lấy lông trên người muốn kéo cô một cái, Tô Điềm Điềm giống như bắt được cọng rơm cứu mạng, hai chân đều túm lấy tay hắn.

“Mu mu”

Sạn phân quan mau kéo, ta sắp ngã chổng vó rồi.

Tô Điềm Điềm hiện tại quên mất cô là một con trâu, chứ không phải thân thể của một nữ sinh cân nặng không quá 90 cân, sức lực lớn cùng với tình hình hiện tại lại phát huy đầy đủ về mặt thể lực.

Hàn Thầm bị một lực lớn kéo về phía của Tô Điềm Điềm.

Thỏ con ngồi trên ghế ăn bánh đậu xanh nhìn thấy tiểu ngưu đang ngã về hướng này, liền nhanh chân tránh sang bên cạnh.

Rắc rắc!

Băng ghế phát ra âm thanh đứt gãy chói tai.

Tô Điềm Điềm chớp chớp mắt, cô, cô cùng sạn phân quan là đang hôn nhau. Trên miệng Hàn Thầm còn lưu lại mùi vị của bánh đậu xanh, Tô Điềm Điềm nếm được liền đem đầu lưỡi ra liếʍ, giống như thạch trái cây, ngọt ngọt, còn rất mềm.

Chờ lúc kịp phản ứng, Sạn phân quan đã từ trên người cô đứng lên, không quản tiểu ngưu còn đang ngã chổng vó. Trực tiếp đứng lên, giả bộ trấn định mà thu thập nguyên liệu cùng điểm tâm còn lại.

Tô Điềm Điềm???

“Mu mu”

Ngô! ngươi có phải hay không đã quên cái gì.

Tô Điềm Điềm cảm thấy thẹn thùng dùng bốn chân che lại vị trí tư mật của cô.

Sau một lúc lăn lộn, rốt cuộc thỏ con cùng với sự trợ giúp từ bốn cái chân, Tô Điềm Điềm thành công lật người lại.

Động tĩnh của hai người không tính là nhỏ, Hàn Thầm lúc này mới nhớ đến tiểu ngưu.

Hàn Thầm đứng tại chỗ nhìn chằm chằm vào Tô Điền Điềm một lúc lâu, khuôn mặt anh tuấn đỏ ửng, sau tai cũng nhiễm màu đỏ..

Trong lòng Hàn Thầm nhảy bùm bùm, thật lâu không thể bình tĩnh.

Tô Điềm Điềm ánh mắt vô tội mà nhìn chân của mình, “Mu mu”

Nhìn cô làm gì, cô chỉ là con trâu, sạn phân quan sẽ không không keo kiệt như vậy đi, tuy rằng đã biến thành một con trâu, nhưng cũng là nụ hôn đầu tiên của trâu a!

Hàn Thầm không tự chủ được dùng đôi tay đang run rẩy sờ đôi môi của mình, cảnh tượng vừa rồi làm cho hắn thật khó quên.

Biểu cảm của Hàn Thầm hoảng hốt, hắn chưa từng cùng ai tiếp xúc thân mật như vậy, gần đến nổi có thể cảm nhận được hơi thở của đối phương.

Càng nghĩ trong lòng càng loạn, Hàn Thầm cảm thấy có chút nóng, liền đem mấy nút của áo khoác cởi ra, như vậy thật tốt.

Hàn Thầm nghĩ nhất định là do thời tiết nóng hôm nay quá nóng.

Đôi mắt Tô Điềm Điềm nhìn chằm chằm xương quai xanh cùng hơi thở cấm dục của Hàn Thầm.

Làm cho thân thể của Hàn Thầm cứng đờ, Hắn cảm thấy chỉ cần nhìn thấy tiểu ngưu, liền nhớ đến chuyện ngoài ý muốn lúc nảy thì trên người lại càng nóng, vẫn là nên đi tắm nước lạnh để bình tĩnh một chút đi.