Chương 4: Đổi Một Người Chăm Sóc Mới

Hàn thầm được đại đội trưởng ưu ái, lấy được công việc chăm sóc Tô Điềm Điềm.

Được một tiểu soái ca sắc đẹp có thể thay cơm chăm sóc thật tốt, nên không đợi Hàn Thầm tới chỗ mình, Tô Điềm Điềm đã bước đến trước mặt Hàn Thầm.

Sau này mình còn cần đối phương chăm sóc cho, trước tiên nên lấy lòng đối phương cái đã, nhớ tới chuồng bò dơ bẩn lộn xộn kia, Tô Điềm Điềm lại đau đầu.

Tô Điềm Điềm chớp chớp đôi mắt lớn, lông mi dài nhấp nháy mà nhìn chằm chằm Hàn Thầm. Còn dùng chân chạm vào mũi chân hắn.

Hàn Thầm sửng sốt, còn trâu này là đang cùng chính mình chào hỏi sao?

Hắn rủ mắt xuống, không ai biết hắn kỳ thật rất thích đồ vật có lông , dùng từ hiện đại để miêu tả thì là người có chứng bệnh nghiện những thứ lông xù. Nhìn con trâu trên người chỗ đen chỗ vàng thì dừng một chút, sau đó vẫn duỗi tay xoa xoa lông của nó, Hàn Thầm cười nhẹ, "Sau này xin chỉ giáo nhiều hơn."

Đại đội trưởng kinh ngạc, "Lúc nảy ta muốn sờ một chút, đều không cho sờ, xem ra trâu còn biết phân biết người với người a!"

Tô Điềm Điềm thân thể cứng đờ, có phải cô đang bị sàm sỡ, nhưng mà tay nghề vuốt lông của tiểu soái ca cũng thật tốt, trước kia cô luôn vuốt lông cho mèo nhà mình, mỗi lần vuốt nó đều nhịn không được kêu meo meo làm nũng, không nghĩ chuyện này giờ lại phát sinh trên người mình.

Tô Điềm Điềm còn không rõ, trâu rõ ràng không phải động vật họ mèo, vì cái gì mà cô lại thật hưởng thu khi được đối phương vuốt lông.

Thật thoải mái a!

Miệng Tô Điềm Điềm phát ra tiếng kêu ngày càng mềm mại, rầm rì xem ra rất hưởng thụ.

Hàn Thầm khi còn nhỏ có nuôi một con chó đất, nhưng sau này chuyển về nhà sống đã bị Hàn Nhân cướp đi, khi hắn ta hết hứng thú thì lại bắt đầu ngược đãi nó, không quá mấy ngày thì đã chết, nhìn bộ dáng của Tô Điềm Điềm lại làm Hàn Thầm nhớ đến chuyện lúc trước.

Nghe đội trưởng nói, lại nhìn ánh mắt say mê của Tô Điềm Điềm, khoé miệng hơi cong lên, hiển nhiên là tâm tình thật tốt.

Lông trên người của trâu thật mềm mại, Hàn Thầm sờ lên cảm thấy rất ấm áp, nên nhất thời không dừng tay được.

Hàn Thầm về sau sẽ làm công việc chăm sóc trâu của đại đội, nên cũng không cần ra đồng làm việc nữa. đại đội trường liền để Hàn Thầm dắt trâu cũng ông ta đi đến chuồng bò làm quen với nơi làm việc mới.

Chờ hai người rời khỏi, Tô Điềm Điềm nhịn không được rốt cuộc cũng xù lông, Tùy rằng Hàn Thầm vuốt lông cho cô, làm cô thật thoải mái, nhưng cô bề ngoài tuy rằng chỉ là một con trâu, nhưng bên trong vẫn là một thiếu nữ a, có câu nói nam nữ thụ thụ bất thân, càng miễn bàn là chỉ có cách nhau một tầng lông thôi, cô còn tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ không có mặc quần áo.

Tô Điềm Điềm nghĩ đến đầu trâu cũng đỏ lên, chỉ là có lớp lông che đậy nên không nhìn thấy được.

Nhưng thật sự nhìn không được.

Bất quá cũng nói, đối phương có thể vuốt lông cho mình làm Tô Điềm Điềm cũng không có nghĩ đến, rốt cuộc thân thể của mình hiện tại cũng rất bẩn, đến chính mình cũng không đành lòng nhìn.

Hắn vẫn còn sờ, còn sờ…

Tô Điềm Điềm dùng đỉnh đầu đâm đâm nhẹ vào hắn, khi tay hắn ta vừa thả lỏng, liền nhận chóng lui về phía sau.



Để bảo vệ trong sạch của chính mình!

Hàn Thầm nghĩ hoặc, đi lên trước nói, "Ta sờ ngươi không thoải mái sao?"

Hắn còn tưởng do tay của mình không tốt, đang định kéo nó qua nghĩ lần này sẽ sờ nhẹ một chút, thật là vuốt lông vuốt đến nghiện.

"Đừng đến đây"

Tô Điềm Điềm muốn trực tiếp nói với hắn như vậy, ngươi không cần nhiệt tình như vậy. Nhưng mà trong miệng chỉ phát ra tiếng, " mu mu mu"

Ngôn ngữ không thống chính là chướng ngại lớn nhất của Tô Điềm Điềm.

Tô Điềm Điềm tưởng mình làm vậy sẽ tránh được, cánh tay đang muốn tiếp tục vuốt lông của đối phương. Nhưng lời nói của hệ thông lain làm cô dừng lại.

( Kích phát nhiệm vụ hằng ngày: Thân là một con trâu thần tự nhiên phải thỏa mãn yêu cầu nhỏ của người chăm sóc, thỉnh không nên cự tuyệt, khen thưởng của nhiệm vụ là 10 điểm giá trị cả ngợi. )

Tô Điềm Điềm đang xấu hổ chỉ vì 10 điểm giá trị ca ngợi mà khuất phục, sờ liền sờ đi, dù sao cũng không mất miếng thịt nào.

Khó được khí hệ thống hào phóng như thế, Tô Điềm Điềm khí thế hiên ngang chủ động đem thân thể đưa tới trong tầm tay của Hàn Thầm.

Thấy Tô Điềm Điềm chủ động, ý cười của Hàn Thàm càng sâu, " thật là một con trâu đang yêu, ân….lông cũng rất tốt."

Hàn Thầm một lần nữa duỗi tay sờ bộ lông của Tô Điềm Điềm, lần này đông tác của hắn rất nhẹ nhàng, chọc cho thân thể Tô Điềm Điềm không ngừng nóng lên, quá thoải mái! Nếu là ở hiện đại, hắn có thể trở thành đại sư mát xa.

Hành động này làm cho trâu và người đều cảm thấy hài lòng.

( Chúc mừng ký chủ đạt được mười điểm giá trị ca ngợi, đạt được thêm mười điểm giá trị ca ngợi của nhân vật chính Hàn Thầm [ Hàn Thầm cảm thấy ký chủ thật đang yêu ]

Tô Điềm Điềm bị dọa đến nổi trợn tròn đôi mắt, bầu trời đập xuống người chiếc bánh có nhân thật lớn a, lập tức liền có được 20 điểm giá trị cả ngời.

Giờ mới biết được số điểm đạt được ở nhiệm vụ trước chỉ là con số nhỏ.

Tô Điềm hỏi, "Hệ thống, ngươi nói nhân vật chính là có ý gì."

Chỉ là chờ thật lâu cô cũng không nghe được lời giải thích từ hệ thống, chỉ đành từ bỏ,

Nhân vật chính? Tô Điềm Điềm nhìn chằm chằm vào cánh tay đang vuốt lông của Hàn Thầm, đôi mắt không ngừng tỏa sáng

Điểm mấu chốt để kiếm được nhiều điểm giá trị cả ngợi, còn không phải là nằm trên người của Hàn Thầm sao. Có đối phương thì chẳng khác nào mình nắm kim bài miễn chết hay sao. Khi nào cần điểm giá trị ca ngợi, chỉ cần làm cho Hàn Thầm khen ngợi cô, tốt nhất là một ngày 24 tiếng đều đang khen cô, vậy thì khi cô dùng điểm giá trị ca ngời sẽ không còn lo lắng không đủ điểm để dùng.

Tô Điềm Điềm dùng chân dẫm lên ống quần của Hàn Thầm, không cho đối phương đi nữa, đôi mắt chớp chớp nhìn đối phương, đầy chờ mong.

Mau tới! Khen cô thật nhiều đi, Tô Điềm Điềm muốn cho giá trị ca ngợi tăng nhanh một chút.



Hàn thầm lại không phải con giun lớn lên trong bụng Tô Điềm Điềm, tự nhiên cũng không hiểu ý tứ của cô.

Nếu mà có người dẫm lên quần của hắn như vậy, hắn nhất định sẽ rất tức giận, khuôn mặt ôn nhu ngày thường cũng không dữ được. Nhưng trời sinh hắn đối với nhưng thứ có lông xù xì có sức chịu đựng lớn, càng miễn bàn bộ lông hiện tại của Tô Điềm Điềm sờ rất thoải mái, thành công được hắn xem như là vật thuộc quyền sở hữu của mình.

Đôi mắt của Tô Điềm Điềm so với ngày thường càng mở lớn, lại càng làm cho Hàn Thầm không đành lòng trách cứ.

Hắn kiên nhân nói chuyện, "ngươi trước đừng có kéo ta, chúng ta đến chuồng bò của ngươi dọn dẹp một chút, buổi trưa ta lập tức sẽ chuẩn bị đồ ăn cho ngươi."

Nếu bây giờ có người đi ngang qua thấy, sẽ nghĩ Hàn Thầm bị trúng tà, tự nhiên lại có thể cùng con trâu giải thích.

Nhưng Hàn Thần từ lần đầu tiên thấy ánh mắt của nó nhìn mình, trực giác của hắn cho biết nó có thể nghe hiểu được tiếng người, nếu không nó cũng không có linh tính như vậy.

Tựa như hiện tại Hàn Thầm có thể cảm nhận sự chờ mong trong ánh mắt của nó, tùy rằng Hàn Thầm không rõ nó là đang chờ mong cái gì.

Nhưng thời gian không còn sớm, hắn còn rất nhiều việc cần phải làm, đang tính cùng nó thương lượng.

"Mu mu mu!"

"Mu mu mu!"

Ngươi lại khen ta nữa đi! Tô Điềm Điềm thấy đối phương không hiểu ý của mình, liền kêu liên tiếp vài tiếng, Cô chưa bao giờ giống như bây giờ hi vọng được người khác khen mình.

Kêu xong liền nhìn Hàn Thầm thấy ánh mắt của đối phương vẫn không hiểu, liền từ bỏ.

Tô Điềm Điềm ủ rũ đem đầu mà đuôi đều cụp xuống.

Hàn Thầm sờ sờ đầu nó, thấy nó ủ rũ, ánh mắt liền có chút lo lắng, "ngươi không có chuyện gì đi?"

Tô Điềm Điềm thẩn thờ, có việc, việc rất quan trọng.

Thật vất vả lắm mới tìm được biện pháp tăng giá trị ca ngợi, nhưng đối phương lại không hiểu mình nói gì, rõ ràng một đống giá trị ca ngợi ở trước mắt mình, nhưng lại không lấy được.

Thật khó chịu!

Tác giả có lời muốn nói:

Tô Điềm Điềm: thật muốn mỗi ngày 24 tiếng Hàn Thầm đều không ngừng khen mình, nhưng mà không biết khi nào hắn mới hiểu được lòng mình.

Chương sau: tắm sạch sẽ cho trâu

Tân niên vui vẻ (?∆?)