Chương 5: Tắm Cho Tiểu Ngưu

Chờ đến chuồng bò, Hàn Thầm lại dừng bước chân.

Tô Điềm Điềm nhìn hắn, nghi hoặc vì sao hắn lại không đi tiếp.

Chuồng bò được dựng lên bởi mấy tấm gỗ đơn sơ, nhìn lung lay giống như sắp đổ, làm người ta lo lắng rằng chỉ cần một trận gió sẽ làm nó sập mất.

Hàn Thầm cũng không phải chưa từng thấy qua chuồng bò của đại đội, cũng biết làm được như vậy đã tính là không tồi, nhưng bây giờ nhìn thấy lại có cảm giác đau lòng.

Lúc này hắn còn chưa phát hiện ra bản thân đã đem Tô Điềm Điềm vào phạm vi bảo vệ của chính mình.

Ánh mắt Hàn Thầm loé lên, đem cảm giác đột nhiên xuất hiện kia đè xuống, tiến lên đẩy cánh cửa thấp ra.

Một người một trâu đều cùng nín thở, bên trong rất thối, tùy ý nhìn cũng có thể thấy được phân trâu cũng cỏ ăn thừa lẫn lộn vào nhau.

Hàn Thầm khuôn mặt từ trước đến này đều bình bĩnh, ôn hoà cũng có dấu hiệu bị nứt ra.

Tô Điềm Điềm quay đầu đi, chỉ chừa cho Hàn Thầm.một cái mông

Cự tuyệt đối diện!

Quá mất mặt, cô đều không đành lòng nhìn lại.

Theo nàng nhớ, bà Lưu đã rất lâu rồi không có quét dọn chuồng bò, Tô Điềm Điềm cũng tức giận! Ngày hôm qua cô chính là ở bên trong cả một đêm, trời mới biết làm sao cô có thể chịu đựng được.

Bẩn như thế này cũng không phải do nàng làm, tiểu soái ca ngươi sẽ tin sao?

Hàn Thầm đang cầm dây thừng tất nhiên sẽ thấy được hành động của nó.

Hắn trăm triệu lần không nghĩ tới trâu cũng có lúc ngốc nghếch đáng yêu như vậy, thấy nó hận không thể biến mình nhỏ lại, làm hắn cười phát ra tiếng.

Tô Điềm Điềm thấy vậy đầu càng cúi thấp, rất là xấu hổ, đuôi của cô theo động tác cúi đầu mà lắc qua lắc lại.

Hàn thầm cảm thấy trong lòng giống như bị mèo cào, thật ngứa!

Tô Điềm Điềm chỉ là một con trâu cày bình thường, hành động lại làm cho Hàn Thầm cảm thấy ngốc nghếch đáng yêu, đến chính Hàn Thầm cũng không biết đã bao lâu hắn chưa cười thật lòng như vậy.

Hàn Thầm lớn lên đã đẹp, bây giờ cười lên lại càng khiến người khác khó có thể rời mắt,

Nhưng mà Tô Điềm Điềm đang quay lưng lại nên không nhìn thấy.

Nhìn quanh bốn phía, xung quanh vắng vẻ không có một người nào, Hàn Thầm liền nhanh tay cầm lấy cái đuôi mà mình thương nhớ.

Động tác đáng khinh như vậy, lại không làm mất đi khí chất của hắn

"Cảm xúc thật tốt!"

Hàn Thầm dùng tay bóp bóp vài cái, từ đáy lòng phát ra tiếng cảm thán.

"Mu!"

Tô Điềm Điềm đột nhiên bị giật mình, trăm triệu lần cũng không nghĩ sẽ có người sờ cái đuôi của mình.

Giờ khắc này Tô Điềm Điềm mới biết được cái đuôi là điểm mẫn cảm của trâu, càng miễn bàn Hàn Thầm còn vuốt ve cái đuôi, quá kí©h thí©ɧ tô Điềm Điềm không nhịn được phát ra tiếng kêu.

Thật không ngờ tiếng kêu của trâu lại có thể mềm mại như vậy.

Hàn Thầm thấy tiếng kêu của nó như đang làm nũng, càng được cổ vũ, vuốt lên vuốt xuống càng hăng hái, chính bản thân hắn còn có kỹ xảo tốt, làm đến nỗi Tô Điềm Điềm muốn ngừng mà không được.

Vuốt đến khi thân mình Tô Điềm Điềm mềm nhũn không đứng vững mới dừng lại.

Chờ Tô Điềm Điềm phản ứng kịp, Hàn Thầm đã khởi phục bộ dáng ban đầu, bắt đầu quét dọn chuồng bò.



Tô Điềm Điềm sâu kín nhìn đối phương, chiếm xong tiện nghi liền xem như không có chuyện gì.

Đáng giận! Thế mà vừa cô còn rất hưởng thụ

Hàn Thầm vuốt ve trâu xong thì tâm tình rất tốt liền cười nói, "chờ lát nữa ta dọn dẹp sạch sẽ xong, trước tiên ngươi ở chỗ đó nghỉ một lát."

Tô Điềm Điềm không nói mà nhìn trời, tiểu ngưu là cái khỉ gì! Mới đó đã đặt biệt danh cho cô.

Tô Điềm Điềm cảm thấy hiện tại mình nên yên lặng một chút, thì ra tiêu soái ca mới nhận chức là một tên biếи ŧɦái thích vuốt đuôi.

( Mở ra nhiệm vụ hằng ngày: thân là một con trâu thần, phải cho người chăm sóc biết là mình không giống với những con trâu bình thường khác, như vậy thì bắt đầu từ công việc dọn dẹp chuồng bò đi, khen thưởng nhiệm vụ: 10 điểm giá trị ca ngợi )

10 điểm giá trị ca ngợi, điểm này cô nhất định lấy được rồi.

Tô Điềm Điềm rất hy vọng có thể khôi phục lại thân thể thật sớm, so với chuyện vừa rồi đều nhỏ bé không đáng nhắc đến, tự thôi miên bản thân rằng mình hiện tại chỉ là một con trâu.

Khi Tô Điềm Điềm và Hàn Thầm cùng nhau dọn dẹp, chuồng bò rốt cuộc cũng được dọn sạch sẽ, không còn phân trâu khắp nơi quả thực rực rỡ hẳn lên.

( Ký chủ nhận được 10 điểm giá trị ca ngợi )

Tô Điềm Điềm cao hứng! Thật tốt, cứ theo đà này không bao lâu nữa cô có thể trở lại làm người.

Hàn Thầm khóe miệng cong lên, nhưng rất mau lại hạ xuống.

Hàn Thầm đem tay đặt trên đầu trâu của Tô Điềm Điềm, Tô Điềm Điềm muốn dùng sức đem tay của hắn hất xuống, lại khiến đối phương nhân cơ hội sờ vài cái.

Hắn hơi khom người để cũng Tô Điềm Điềm đối diện, một đôi mắt đen nhánh giống như có thể nhìn sâu tận đáy lòng, "Tiểu ngưu của chúng thật thông minh, còn biết dọn dẹp nơi ở của mình."

Tô Điềm Điềm nghiêng đầu, hắn đang nói cái gì, cô chỉ là một con trâu bình thường cái gì cũng không hiểu.

Hàn Thầm ý vị thâm trường nhìn về phía nó, lúc mà Tô Điềm Điềm sắp không kiên trì được nữa, rốt cuộc hắn cũng lên tiếng, "Tiểu ngưu trên người ngươi hiện tại rất bẩn, ta giúp ngươi tắm một chút, tùy rằng người bẩn nhưng vẫn rất đáng yêu, lát nữa tắm sạch nhất định cảm xúc càng thêm thoải mái.

Tô Điềm Điềm gấp gáp lùi về phía sau, cảnh giác mà nhìn chằm chằm Hàn Thầm, "Mu mu mu!" Ngươi là đồ biếи ŧɦái.

Tô Điềm Điềm và Hàn Thầm đi đến con sông duy nhất của đại đội, nước sông rất trong, thậm chí còn có thể thấy cá bơi bên dưới.

Tô Điềm Điềm lần đầu tiên thấy bộ dạng của mình, bộ lông toàn thân màu nâu nhạt không có màu khác, đôi mắt tròn xoe, hai cái tai giống như cái quạt hương bồ nhỏ.

Dù chỉ là một con trâu, nhưng cũng là một con trâu xinh đẹp.

Tô Điềm Điềm giật giật cái tai, ảnh phản chiếu trong nước cũng hàng động y như vậy.

Hàn Thầm ở bên cạnh lấy dụng cụ, cười khẽ, "không nghĩ tới tiểu ngưu cũng thích cái đẹp, vậy định là ngưu cô nương."

Tô Điềm Điềm, "Mu!"

Hàn Thầm đem bàn chải mềm thấm ướt nước để tí nữa tắm cho tiểu ngưu.

Cô không nghĩ hắn sẽ tự mình tắm cho cô.

"Mu mu mu!" Ta không cần.

"Mu mu!" Sắc lang.

Tô Điềm Điềm trực tiếp hướng Hàn Thầm đá chân, sau đó nhanh chân chạy trốn, tắm rửa thì lúc nào cũng được, nhưng mà trong sạch thì chỉ có một.

"Tê~"

Hàn Thầm đau đến hít một ngụm khí lạnh, đúng là con trâu không có lương tâm.



"Ngươi là đồ súc sinh, dám làm bị thương thanh niên trí thức Hàn" một âm thanh bén nhọn vang lên.

Không đợi Hàn Thầm có hành động, liền đem Tô Điềm Điềm chặn lại.

Chu Thúy Hoa vừa mới làm xong công việc, cô ta là người chấm công, nên công việc rất nhẹ nhàng.

Làm mới được một chút, Chu Thúy Thúy liền đi tìm Hàn Thầm, lúc trước ở trước mặt đối mất hết thể diện, nên buổi sáng vẫn luôn trốn tránh đối phương.

Nhưng nương của cô ta nói không sai, cô ta không thể lùi bước, thanh niên trí thức Hàn nhắc nhở mình, chính là xuất phát từ ý tốt, nói không chừng là cũng có ý với mình, nương cô ta nói lần này mình giúp thanh niên trí thức Hàn có công việc tốt, nhất định đối phương sẽ nhìn mình với con mắt khác.

Cho nên Chu Thúy Thúy liền tìm tới đây, chuẩn bị thừa thắng xông lên.

Vừa tới liền nhìn nhìn thấy màn như vậy, con trâu này đúng là đồ không biết tốt xấu, thế nên làm sao cô ta có thể nhịn.

Trực tiếp đi lên bóp chặt lỗ tai nó, sức lực của Chu Thúy Thúy rất lớn, Tô Điềm Điềm đau đến chảy nước mắt.

Tô Điềm Điềm thật nghẹn khuất, vòng đi vòng lại đều rơi vào tay của nữ nhân này.

Lỗ tai bị người ta miết ở trong tay, muốn chạy trốn đều không được.

"Sớm biết có ngày như vậy, lúc trước nên trực tiếp làm thịt còn hơn." Chu Thúy Thúy căm hận nhìn về phía Tô Điềm Điềm.

Đau quá, Tô Điềm Điềm trước này chưa từng chịu qua cảnh này, vừa mới đạp Hàn Thầm một cái, không ngờ báo ứng đến nhanh tới vậy.

"Ký chủ nếu muốn báo thù có thể đổi đạo cụ với hệ thống, mua không có hại cũng sẽ không bị lừa nha." Hệ thống tiếp tục dụ dỗ.

Tô Điềm Điềm khó có thể đưa ra quyết định, khi chưa đến thời khắc quan trọng thật không dùng điểm giá trị ca ngợi.

"Thành niên trí thức Hàn có sao không?" Chu Thúy Thúy cũng không quên nói lời quan tâm Hàn Thấm.

Hàn Thầm mặt không có biểu nhìn về phía Chu Thúy Thúy, âm thanh khàn khàn, "Ngươi buông tay ra cho ta."

Tô Điềm Điềm nổi giận, " Mu mu mu" cùng cô ta mắng nhau.

Ngươi kéo lỗ tai ta, ta còn chưa tìm ngươi tính sổ đâu, cho dù hiện tại cô chỉ là một con trâu, cũng không thể tùy tiện khi dễ a.

Chu Thúy Thúy thịt đều rung lên, không nghĩ sẽ bị một con trâu hét vào mặt.

Hàn Thầm bề ngoài luôn ôn hoà, nên không cần tức giận, hết thảy nguyên nhân là do con trâu kia.

Bị Hàn Thầm dạy dỗ, Chu Thúy Thúy liền ngây ngốc, lại bước tiến lên tiếp tục giáo huấn Tô Điềm Điềm.

Hàn Thầm vừa định ngăn cản, lại bị Tô Điềm Điềm dùng chân sau đẩy ra. Ta muốn dạy dỗ cô ta, tiểu soái ca cũng đừng đi lên để thêm vướng bận.

Thời khắc mấu chốt sẽ làm mình phân tâm, Tô Điềm Điềm cảm thấy chân của chính mình đã sẵn sàng.

Hàn Thầm ngày lúc này đã bước nhanh tới, ngăn cản công kích của Tô Điềm Điềm.

Mặt lập tức liền trắng như tờ giấy, người rất suy yếu, cái đạp vừa rồi chính là dùng hết sức lực của Tô Điềm Điềm.

Tô Điềm Điềm nhìn Hàn Thầm kêu vài tiếng, tên ngốc này sao lại chạy tới để chịu một cú đá của cô?

Thật ra Chu Thúy Thúy cũng sửng sốt, không nghĩ Hàn Thầm sẽ đột nhiên làm anh hùng cứu mỹ nhân.

Tô Điềm Điềm bất chấp đang cùng Chu Thúy Thúy báo thù, liền muốn đi qua xem thương thế của Hàn Thầm, một đá kia chính bản thân mình mới biết đã dùng bao nhiêu sức

Bốn chân lại không nhanh bằng 2 chân của chu thúy thúy, Tô Điềm Điềm chỉ có trơ mắt nhìn đối phương giành mất.

"Mu mu mu ~" mau buông người của ta ra!

Chính là lời nói của cô không ai hiểu.