Chương 6: Tắm Cho Tiểu Ngưu

Chu Thúy Thúy đỡ lấy người của Hàn Thầm, quay đầu trừng mắt nhìn Tô Điềm Điềm biểu tình hung dữ nói, "Một con trâu mà lại làm được như thế? Thật là đồ tai hoạ, Trước đó thì giả chết, sau lại hại ta dẫm phải phân, hiện tại lại…."

Tô Điềm Điềm cử động chân hướng Chu Thúy Thúy doạ dẫm.

Cô ta thấy thế vội vàng lùi về phía sau, Con trâu này thành tinh sao? Thế mà lại biết cô ta đang nói nó.

Hàn Thầm nhẹ nhàng gạt tay Chu Thúy Thúy ra, lãnh đạm nói, "Đều là do ta không trông coi tốt, đồng chí Chu không bị bị thương thì tốt.

Dừng lại một chút rồi nói, "Cô nên đi nhanh đi, tôi còn phải tắm rửa cho trâu."

Chu Thúy Thúy đối mắt với biểu tình lạnh lùng của hắn, kiên trì không được mà chất vấn, " Hàn Thầm công việc này là ta giúp ngươi lấy tới tay, ngươi sao có thể…"

Cô còn không quan trọng bằng việc tắm rửa cho trâu.

"Ta đã đưa đủ lễ vật, hẳn là đủ để đổi được công việc này đi?"

Không đợi cô ta nói hết, Hàn Thầm đã chặn ngang không cho cô ta nói thêm.

Chu Thúy Thúy nghẹn lời, đương nhiên là có thể, những thứ kia đều là đồ vật hiếm lạ.

Cuối cùng Chu Thúy Thúy không còn lời gì để nói, thất hồn lạc phách bỏ đi.

Chu Thúy Thúy đi rồi lúc này ở bờ sông chỉ còn Hàn Thầm và Tô Điềm Điềm, một người một trâu đối mặt với nhau.

Hàn Thầm cười trêu ghẹo nói, "Không nghĩ tới tính tình của tiểu ngưu lại lớn như vậy"

"Mu!" Hừ

Tô Điềm Điềm sinh khí, quầy đầu đi không muốn nhìn hắn.

Hàn Thầm cũng bất đắc dĩ, tiểu ngưu vừa kiêu căng mà tính tình còn rất khó chìu.

"Ta biết tiểu ngưu của chúng ta có tấm lòng rộng lượng, nhất định sẽ không giận ta."

"Tiểu ngưu của chúng ta đẹp như vậy, nếu tức giận sẽ thật xấu."

( Chúc mừng ký chủ đạt được: 10 điểm giá trị khen ngợi )

( Chúc mừng ký chủ đạt được: 10 điểm giá trị khen ngợi )

Nghe được thông báo, Tô Điềm Điềm vui mừng hớn hở, thật ra cô đã hết giận Hàn Thầm, bất quá cô giả bộ giận dỗi để kiếm điểm giá trị ca ngợi mà thôi.

Ai bảo giá trị ca ngợi của Hàn Thầm dễ kiếm, còn được cho nhiều như vậy.

Nhưng âm thanh bên tai đột nhiên lại dừng lại.

Hàn Thầm chưa từng dỗ người, càng miễn bàn là dỗ một con trâu thông minh.

Nếu không thể khen được nữa, thì giả bộ đáng thương đi.



Hàn Thầm giả bộ đau đớn mà kêu lên, "Ai nha, khắp người ta đau quá, nhất định là vừa rồi bị đá tổn thương đến xương cốt."

Tô Điềm Điềm giật giật lỗ tai, nghĩ lại có chút không đành lòng, nói như thế nào cũng là do mình đá đối phương, Hơn nữa Hàn Thầm đau đớn nhìn rất đáng thương, Tô Điềm Điềm liền thuận thế ghé lại gần

Thấy nàng đi chuyển thân mình lại đây, nhưng thật ra cơ thể Hàn Thầm lại không bị gì cả.

Hàn Thầm đè xuống ý cười trong mắt, nghiêm túc giả bộ đáng thương.

"Người ta đau quá, tiểu ngưu thật là tàn nhẫn."

Khuôn mặt của Tô Điềm Điềm nhăn lại, nhắc đến lại khó chịu, là ai ngăn cản nó? Nếu không mình đã dạy cho Chu Thúy Thúy kia một bài học rồi.

Tô Điềm Điềm thật sự nghĩ không ra.

Cô tức giận dơ chân đè lên cái tay đang che lại chỗ bị thương của Hàn Thầm.

Hàn Thầm không còn gì để nói, tiểu ngưu này cũng thật nhẫn tâm.

"Ta vì ngươi mới chịu đau đớn này, nếu ngươi làm bị thương Chu Thúy Thúy, nhà cô ta có thể không cho ngươi nếm mùi đau khổ sao, tùy ngươi là con trâu duy nhất của đại đội, chỉ cần dở chút thủ đoạn thì ngươi cũng chịu đủ." Hàn Thầm mở miệng giải thích.

Tô Điềm Điềm trợn mắt, cô mới không sợ đâu.

( Kích phát nhiệm vụ hằng ngày: Mong ký chủ điều trị vết thương cho ân nhân cứu mạng, thân là người chăm sóc cho trâu thần sao lại phải chịu khổ được đúng không?? Phần thưởng là 15 điểm giá trị khen ngợi. )

Tô Điềm Điềm tròn xoe đôi mắt nhìn Hàn Thầm, sao cô cảm thấy hệ thống là đang bảo vệ Hàn thầm vậy?

Đè xuống suy nghĩ trong lòng, Tô Điềm Điềm hỏi lại, "Hệ thống không phải ta không muốn chữa trị cho hắn, nhưng mà ta là một con trâu thì có thể làm gì?"

Hệ thống đột nhiên kích động, "Ký chủ ngươi đúng là một khúc gỗ, trâu thần là gì, trâu thần là đem những cái tưởng như không làm được, đều làm được hết, ta chính là hệ thống trâu thần vĩ đại nhất, tuyên bố nhiệm vụ như vậy tất nhiên là có đạo lý."

"Cửa hàng của hệ thống không phải có y thuật sơ cấp hay sao!"

Tô Điềm Điềm rủ mắt nhìn bố chân của mình, cho dù có được y thuật cũng có thể làm gì được?

Hệ thống lại nhắc nhở Tô Điềm Điềm, "Y thuật sơ cấp có thể dùng điểm giá trị khen ngợi để điều trị các loại bệnh nhẹ "

Tô Điềm Điềm cảm thấy bị ai, thì ra vẫn phải dùng điểm giá trị khen ngợi. Nhìn người đang ngồi trên mặt đất vuốt lông cho nó, Tô Điềm Điềm quyết tâm lựa chọn đổi.

( Chúc mừng ký chủ đã đổi thành công y thuật sơ cấp, [y thuật sơ cấp mỗi lần dùng sẽ mất: 1 điểm giá trị khen ngợi ] trước mắt giá trị ca ngợi của ký chủ là: 44 điểm )

Tô Điềm Điềm lắc thân mình tránh khỏi tay Hàn Thầm, nhìn khuôn mặt đẹp trai của đối phương mà bi ai.

Ta còn chưa từng vì mình mà đổi lấy đạo cụ để dùng, thế mà lần đầu tiên đổi đạo cụ lại dùng trên người nhà ngươi. Thế nên Ngươi nhất định phải giúp ta kiếm được càng nhiều giá trị khen ngợi đó.

Hàn Thầm không biết tại sao Tô Điềm Điềm lại buồn như vậy? Đã bị nó dùng chân đè lên bàn tay.

Ngày sau đó, chỗ bị thương còn đang đau của hắn, giống như được một dòng nước ấm bao quanh xong liền hết đau.

Ánh mắt của Hàn Thầm tối xuống, xem ra tiểu ngưu có rất nhiều bí mật.



Cuối cũng việc chữa trị cho Hàn Thầm cũng xong, Tô Điềm Điềm nhẹ nhàng thở ra.

( Chúc mừng ký chủ đạt được: 15 điểm giá trị khen ngợi, trước mắt ký chủ có: 58 điểm giá trị khen ngợi.)

Khong đợi cô khen, hệ thống đã đem giá trị ca ngợi của nhiệm vụ lần này phát cho cô.

Hàn Thầm đột nhiên đứng lên, "Đi, chúng ta tiếp tục tắm rửa cho ngươi."

"Mu mu!" Không cần.

Tô Điềm Điềm không chút do dự cự tuyệt.

Vì cái gì một lời không hợp, liền nhắc lại chuyện cũ a. Dù sao ta cũng là một cô gái.

Hàn Thầm đối với chuyện này rất là cương quyết, "Tiểu ngưu ngươi đã bao lâu rồi không tắm? Thân thể của ngươi rất bẩn, ta cũng ngại không muốn đến gần."

Tô Điềm Điềm bĩu môi đầu đầy hắc tuyến, vậy mà người còn vuốt đến hăng say.

Hàn Thầm không nghĩ nó lại kháng cự việc tắm rửa như vậy, nhưng việc này nhất định hắn phải làm, nghĩ đến tiểu lúc sạch sẽ, đã lông mềm mại, trong lòng liền phát ngứa.

"Lúc nảy trên người người ta sờ phải rậm, thật là hôi."

Tô Điềm Điềm nháy mắt sụp đổ, cái gì? Con rận.

Trên người cô thế mà lại có rận, bất quá trâu trong thời gian dài không tắm rửa có rận cũng là chuyện hiển nhiên.

Trong lúc Tô Điềm Điềm đang tự hỏi, Hàn Thầm đã hành động, trước dùng nước làm ướt bàn chải, trên bề mặt còn bôi xà phòng thơm, xà phòng là đồ rất khó mua được ở Cung Tiêu Xã, dù có mua được cũng luyến tiếc dùng, thế mà Hàn Thầm lại dùng để tắm rửa cho một con trâu, nếu có người đi qua nhìn thấy nhất định sẽ nói Hàn Thầm là đồ phá của.

Chính là bản thân Hàn Thầm không có tự giác này, hắn rất nhẹ nhàng, cẩn thận chải lông trên người của Tô Điềm Điềm.

Tô Điềm Điềm được hầu hạ thoải mái, cũng mặc kệ hắn, thậm chí còn nghĩ dù sao cũng đã biến thành trâu rồi, có người chăm sóc tắm rửa cũng là đương nhiên, so với trên người nuôi rận còn tốt hơn,

Tô Điềm Điềm thoải mái mà rì rầm, thậm chí còn bắt đầu phối hợp tắm rửa.

Hàn Thầm thấy vậy trên tay càng làm nhanh hơn, đem Tô Điềm Điềm tắm rữa sạch sẽ.

Làm Tô Điềm Điềm đang tán thưởng kỹ thuật của đối phương tốt, mà lúc Tô Điềm Điềm đang thích ý đến nổi híp mắt lại.

Hàn Thầm thấy chỉ còn một nơi không có rửa qua, sau đó liền vươn đôi tay về cái đuôi, tùy ý mà vuốt vuốt chải chải.

Thân thể Tô Điềm Điềm cứng đờ.

Biểu cảm cũng hoá đá

Cố tình Hàn Thầm vẫn còn muốn tìm đường chết, trực tiếp đè đè lên, "Hả ha! Thì ra là một tiểu cô nương mẫn cảm .

"Mu!"

Tô Điềm Điềm không nhịn nổi nữa liền đem Hàn Thầm đạp ra, tuy rằng không dùng lực nhưng cũng để hắn bị đau một chút.