Chương 7: Được Ăn Màn Thầu Kẹp Thịt Cay

Tô Điềm Điềm bị Hàn Thầm chiếm tiện nghi, liền không để cho hắn tới gần, làm cho hắn chịu chút đau đớn, sau đó bỏ hắn lại một mình lập tức rời đi.

Dù cô chỉ là một con trâu, nhưng cô vẫn là một con trâu có cá tính.

Thấy mình bị bỏ lại Hàn Thầm liền nhanh đi lên bờ.

Bây giờ là giữa trưa, ngày hôm qua cô đã uống một viên thuốc chống đói, sớm bị Tô Điềm Điềm tiêu hoá sách sẽ rồi, trong bụng lọc cọc kêu không ngừng.

Đôi mắt Tô Điềm Điềm đỏ lên, trong lòng rất khó chịu, xuyên thành con trâu không nói, đến việc được ăn no hay không cũng là một vấn đề.

Cô cảm thấy mình chính là người mang mệnh khổ.

Tô Điềm Điềm tốc độ sao có thể so được với Hàn Thầm, không đến một lát liền đuổi kịp, thấy mắt nó rưng rưng như sắp khóc, mày của Hàn Thầm liền nhăn lại.

Hàn Thầm vỗ nhẹ đầu của Tô Điềm Điềm, ngữ khi mềm nhẹ dụ dỗ, "Ngươi đừng nóng giận, về sau ta sẽ không bao giờ sờ lưng tung nữa, tuyệt đối sẽ chú ý đến riêng tư của tiểu ngưu nhà ngươi."

Là hắn suy nghĩ không chu toàn.

Tô Điềm Điềm nghe xong lông mi run rẩy, trên lông mi còn đọng hơi nước, nhìn rất đáng thương.

Tròng mắt cô chuyển động cuối cùng cũng ngước mắt nhìn Hàn Thầm, kiêu ngạo mà dùng chân dẫm dẫm, ý là bảo hắn tiếp tục nói.

"Lọc cọc!"

m thanh rất lớn, đáng thương Tô Điềm Điềm vẫn đang giả vờ cao lãnh, không ngờ một phút sau liền bị đánh trở về nguyên hình.

Hàn Thầm sửng sốt, không nhịn được cười nói, "Thì ra là tiểu ngưu nhà chúng ta đói bụng, ta lập tức đi nhận đồ ăn cho ngươi."

Đồ ăn mà đại đội sản xuất thống nhất cấp cho rất ít.

Thế mới biết, ngày hôm qua là do trâu xảy ra chuyện nên mới được cho nhiều hơn, hôm nay khoai lang đỏ và đồ linh tinh được cho còn ít hơn, khó khăn lắm mới được nửa sọt.

Thời buổi này làm trâu cũng không dễ dàng, Tô Điềm Điềm miệng bẹp ra, nghiêm túc hoài nghi đây có phải là bước đầu tiên để nàng chết đói.

Sắc mặt Hàn Thầm cũng khó coi, liền đi tìm người phát lương thực lý luận, nhưng lại bị hắn ta cự tuyệt.

Bất đắc dĩ đành phải cầm nửa sọt đồ ăn quay về chuồng bò.

Tuy rằng có thuốc chống đói, nhưng từ khi đi đến nơi này Tô Điềm Điềm tự nhận mình là một con trâu biết tiết kiệm, nên vẫn ăn cỏ đi, nếu đói quá không chịu nổi, thì buổi tối mình lại ăn một viên thuốc chống đói.

Hàn Thầm đem sọt đặt trước mặt Tô Điềm Điềm, từ bên trong lấy một ít cỏ đút cô ăn.

Tô Điềm Điềm cúi đầu, đang chuẩn bị ăn một cách vui vẻ, nào nghĩ đến hắn sẽ làm ra động tác như vậy?



Đầu lưỡi liền liếʍ phải bàn tay của Hàn Thầm nhưng may mà không cắn phải.

Thật là hù chết trâu, cô cũng không nghĩ muốn ăn thịt người a, mà tay của Hàn Thầm đã được rửa chưa!

Hàn Thầm chầm chậm đem cỏ đến bên miệng của nó, một cách nhẹ nhàng và cẩn thận.

Tô Điềm Điềm nghiêng đầu, đút chậm như vậy khi nào mới có thể ăn xong. Lại nói…

Tô Điềm Điềm nhìn Hàn Thầm đút cỏ cho mình, bị soái ca đút từng ít cỏ một cho ăn, cô cự tuyệt không được.

Hàn Thầm từng chút từng chút đút cỏ, giống như làm việc này khiến hắn rất vui vẻ, sao có thể nói từ bỏ liền không làm nữa.

"Tiểu ngưu, lại tới ăn thêm một miếng nữa."

Tô Điềm Điềm mặt không có biểu tình, kéo cái sọt đến trước mặt mình, nghiêm túc ăn, không quan tâm đến cái người luôn muốn tự quyết định kia.

Hàn Thầm thấy thể cũng chỉ có thể từ bỏ, lấy cơm trưa của mình từ trong túi ra, gồm hai cái bánh màn thầu trắng và thịt vụn sốt cay.

Điều kiện trong nhà của Hàn Thầm không tồi, cha mẹ đều là công nhân, từ khi hắn xuống nông thôn cũng không đối xử tệ với hắn, cho nên đồ ăn của hắn luôn tốt hơn người khác.

Bình thường Hàn Thầm đều ăn cơm một mình, cũng không cùng thanh niên trí thức nấu ăn chung, làm không ít người đỏ mắt.

Thịt vụn cay là mẹ của Hàn Thầm làm, cảm thấy có lỗi với đứa con trai này, nên lúc gửi tới cho Hàn thầm bên trong luôn thêm rất nhiều thịt.

Khi mở ra, mùi hương toả ra khắp nơi, toàn bộ chuồng bò đều là mùi của thịt vụn cay.

Tô Điềm Điềm có cái mũi rất thính, đặc biệt hiện tại còn chưa được ăn đủ no.

Cô lập tức quay đầu lại nhìn Hàn Thầm, chỉ thấy hắn múc một muỗng lớn tràn đầy thịt, bỏ vào màn thầu, bên trong còn có thịt màu sắc đỏ tươi, mùi hương thơm kí©h thí©ɧ. Làm Tô Điềm Điềm hô hấp dồn dập, cô cũng muốn ăn!

Không có lý nào cô phải ăn cỏ, mà đối phương lại được ăn thịt, trong lòng cực kỳ không thoải mái.

Nếu là Tô Điềm Điềm lúc ở hiện đại chỉ sợ sẽ không thèm nhìn lấy một cái, nhưng bây giờ đã khác, Tô Điềm Điềm mỗi ngày đều phải ăn cỏ dại khô khốc, còn những lúc thật sự đói thì lại uống một thuốc chống đói.

Thấy đồ ăn dành cho con người ở trước mắt mà muốn khóc, thật muốn ăn a.

Ánh mắt nôn nóng mang theo nhiệt tình nhìn chằm chằm Hàn Thầm, hắn đau lòng mà vuốt lưng Tô Điềm Điềm, "Tiểu ngưu ta biết ngươi ăn không no, nhưng đồ này ngươi ăn không được."

"Mu mu!" Ta muốn ăn.

Tô Điềm Điềm nóng nảy, ở bên cạnh Hàn Thầm làm nũng, chỉ vì miếng ăn mà cô không còn có điểm mấu chốt.



Tô Điềm Điềm tin tưởng chỉ cần cô tỏ ra ngoan ngoãn lại thêm làm nũng, còn người Hàn Thầm cũng không phải là người keo kiệt, thế nào cũng cho cô một miếng để ăn?

Hàn Thầm đẩy đầu của nó ra nói, "Ngươi không thể ăn cái này.", Hắn từ trước đến này còn chưa thấy qua có con trâu nào mà không muốn ăn cỏ.

Sợ Tô Điềm Điềm tiếp tục dây dưa, hắn đang định ăn hết thật nhanh.

"Mu mu!"

Câm miệng! không được ăn màn thầu kẹp thịt vụn cay của ta.

Tô Điềm Điềm trong lòng hét lên, hướng Hàn Thầm nhào tới.

Hàn Thầm bị con trâu đẩy ngã, hai tay vẫn duy trì động tác cũ, cho nên Tô Điềm Điềm rất dễ dàng vươn đầu ăn màn thầu kẹp thịt vụn cay trong tay của hắn. Quả nhiên ăn ngon, lại đủ nhiều, hương vị cũng rất tốt.

Tô Điềm Điềm nuốt nước miếng kịch liệt, vốn định chỉ ăn một miếng, nhưng cô không nhịn được, bình thường ăn cỏ đều không được ăn no, bây giờ có đồ ăn ngon liền không khống chế được ăn tận mấy miếng.

Miệng trâu rất lớn, ăn hai ba miếng thì đã ăn hết một cái màn thầu lớn, căn bản không dư thời gian để Hàn Thầm phản ứng lại

Tô Điềm Điềm chột dạ nhìn Hàn Thầm, cô có học qua lịch sử và ông ngoại từng kể, cũng biết thời đại này lương thức rất quý, đặc biệt là các loại lương thực tinh không lẫn tạp chất. Nhưng lại vì cô không nhịn được mà ăn hết một cái màn thầu kẹp thịt của người ta, không biết tiểu soái ca có trở mặt với cô không?

Hàn Thầm rất tức giận, hắn đẩy đầu Tô Điềm Điềm ra, nôn nóng vuốt đầu nó hỏi, "Tiểu ngưu, ngươi có sao không?"

Tiểu ngưu ăn đồ ăn của con người, Hàn Thầm lo lắng nó xảy ra chuyện.

Tô Điềm Điềm lắc đầu, chỉ ăn một cái màn thầu thì có thể gặp chuyện gì a.

Hàn Thầm cẩn thận kiểm tra, thấy nó không bị sao mới thở ra một hơi.

Hắn nghĩ, tiểu ngưu lúc trước còn giúp hắn chữa thương, vốn dĩ đã không giống với những con trâu bình thường khác.

Hàn Thầm thấy nó không có bị gì, thì đem cái cái bánh màn thầu trắng kẹp thịt vụn cay còn lại đưa cho Tô Điềm Điềm. Tiểu ngưu nếu đã thích ăn, thì cho ăn nhiều một chút, nuôi đến mập mạp, gầy quá vuốt lông cũng không thấy thoải mái.

Tô Điềm Điềm lại đem màn thầu hắn đưa qua đẩy trở về, dùng chân chỉ chỉ hắn, ý bảo hắn ăn.

Chỉ có hai cái màn thầu, nếu cô lại ăn, thì tiểu soái ca sẽ không có cơm trưa để ăn.

Đến Màn thầu trắng đều có thể cho cô ăn, chứng minh người chăm sóc cho mình này là người không tồi.

Ánh mắt Tô Điềm Điềm nhìn về phía Hàn Thầm càng thêm ôn hoà, có thể làm cho giá trị khen ngợi của cô tăng lên, người chăm sóc tốt như vậy đi nơi nào tìm được.

Nhìn thấy ý tốt của tiểu ngưu nhà mình, Hàn Thầm ăn màn thầu đã lạnh, nhưng trong lòng lại thấy ấm áp.

Tác giả có lời muốn nói: nội dung chương sau là làm một con trâu kéo xe.