Chương 36: Nhờ Vả

Nghe xong, Trần Tấn Trung lo lắng nói:

“Người có hôn ước với cô ấy là anh, bây giờ anh sắp kết hôn với em gái cô ấy, không phải cô ấy không có hôn ước gì rồi sao?”

Tăng Vân Quân cau mày: “Người như cô ta không được.”

“Có gì mà không được, không phải cô ấy muốn radio sao, tôi cho cô ấy là được.”

Trần Tấn Trung vội vàng nói:

“Người anh em, anh giúp tôi nói với cô ấy, mấy năm nay Trần Tấn Trung tôi đã tiết kiệm được rất nhiều tiền cho vợ, nếu cô ấy đồng ý gả cho tôi, tôi sẽ cưới cô ấy một cách đường đường chính chính.”

Theo Trần Tấn Trung thấy, đây chẳng phải chuyện to tát gì.

Kết hôn mới là chuyện lớn của cả đời, cả đời cũng chỉ có một lần, không thể keo kiệt trong chuyện này được.

Ở quê, rất nhiều người dù phải mượn tiền cũng phải tổ chức lễ cưới cho trọn vẹn.

Cô gái nào mà không nở mày nở mặt vào ngày cưới thì sau khi kết hôn cũng sẽ bị người trong thôn chê cười cả đời.

Hơn nữa, phải chuẩn bị bốn thứ quan trọng, ở thôn rất khó đổi phiếu công nghiệp, không mua bán được hàng ở cung tiêu xã, thật ra không tiêu xài quá nhiều, tu sửa nhà mới tiêu khoản tiền lớn nhất.

Tiết kiệm bao nhiêu năm nay, không phải là vì để xây nhà cưới vợ sao, trong hai việc trọng đại này không thể tiết kiệm được.



Thực ra Trần Tấn Trung cảm thấy Tăng Vân Quân rất ngu ngốc, đã sắp kết hôn rồi, thế mà chỉ vì chuyện của radio mà bỏ lỡ một người vợ xinh đẹp như vậy.

Mà cũng đúng, nếu không phải Tăng Vân Quân bỏ lỡ thì anh ta cũng không có được cơ hội này.

“Việc này không được…”

Sắc mặt Tăng Vân Quân rất khó chịu, những lời khẩn thiết của Trần Tấn Trung trước mắt đan xen với giọng uy hϊếp của người mẹ Chu Ái Mai “Nếu con không cưới Tô Yến Đình thì đừng nhận người mẹ này nữa”.

Anh ta cảm thấy khó xử và xấu hổ, bây giờ quan hệ của anh ta và Tô Yến Đình vẫn không rõ ràng, thế mà có người đàn ông khác muốn cầu hôn Tô Yến Đình?

Trần Tấn Trung trợn to hai mắt nhìn anh ta: “Tại sao không được?”

Tăng Vân Quân: “...”

Trong lúc hai người đang bế tắc, đột nhiên có tiếng gõ cửa và giọng nói vang lên:

“Cho hỏi tiểu đoàn trưởng Tăng có ở đây không? Tôi muốn tìm đồng chí Tăng Vân Quân.”

Là Trương Triết Viễn đến tìm.

Từ lúc rời ga tàu, Trương Triết Viễn càng nghĩ càng hối hận, đặt hành lý xuống thì càng hận bản thân mình, anh ta không thể ngồi yên một lúc nào.

Yến Đình, anh ta phải đi tìm Yến Đình, anh ta vội vàng đi hỏi thăm tin tức của chị em nhà họ Tô, chỉ sợ bỏ lỡ cơ hội này thì sau này sẽ phải hối hận cả đời.