Chương 37: Cãi Nhau

Thấy có người ngoài đến, không cần phải bế tắc với Trần Tấn Trung nữa, Tăng Vân Quân thở phào nhẹ nhõm: “Đồng chí này, cậu là…”

“À, tôi là cán bộ kỹ thuật trong xí nghiệp quân đội bên kia, tôi tên Trương Triết Viễn.

Chuyện là thế này, tiểu đoàn trưởng Tăng, tôi tình cờ gặp được đồng chí Tô Yến Đình trên tàu, biết cô ấy là chị gái của người yêu cậu…”

Trần Tấn Trung buột miệng: “Không phải cậu thích Tô Yến Đình rồi đấy chứ.”

Khuôn mặt Trương Triết Viễn đột nhiên đỏ ửng, lúc này đã bị nhìn thấu tâm tư, anh ta cũng không che giấu nữa: “Đồng chí, mong các anh giúp đỡ, tôi thật sự thích Yến Đình.”

Lại thêm một người đàn ông nữa? Lại còn thật lòng thích Yến Đình?

Đây là đến cướp đào của anh ta thì có!

Trần Tấn Trung hô to: “Yến Đình là cô gái mà tôi đã nhìn trúng!”

Trương Triết Viễn giật nảy mình vì khí thế của anh ta, nhưng nghĩ đến cô gái mình yêu, anh ta không chịu lùi bước:

“Yến Đình chưa có bạn trai, tại sao tôi lại không thể theo đuổi cô ấy? Anh nhìn trúng thì không cho phép người khác thích à? Tôi nói cho anh biết, tôi cũng nhìn trúng cô ấy!”

Trần Tấn Trung thấy anh ta nói tới nói lui thì cảm thấy càng bực bội hơn.

Ngày thường Trương Triết Viễn có bộ dáng thư sinh tuấn tú, thế mà cũng lại là đối thủ cạnh tranh đáng gờm!

Hai người bọn họ cãi lộn, Tăng Vân Quân ở bên cạnh mặt đen như đít nồi: “Sao hai người lại nhìn trúng loại con gái này vậy?”



Trương Triết Viễn đỏ mặt nói: “Yến Đình là một cô gái dịu dàng.”

Tăng Vân Quân cười khẩy:

“Cậu cũng là một đồng chí cách mạng, đừng để sắc đẹp làm mờ con mắt, cậu đã ngồi cùng chuyến tàu hỏa với hai chị em bọn họ.

Hẳn là nhìn ra được tuy cô em Ngọc Đình không đẹp bằng cô chị nhưng lại có một trái tim thuần khiết thiện lương, xuất sắc hơn cô chị chỉ có bề ngoài ngàn lần.”

“Trái tim thuần khiết thiện lương?”

Trương Triết Viễn nhìn Tăng Vân Quân bằng ánh mắt khó hiểu:

“Anh nói lung tung cái gì đó, tôi thấy cô em gái của Yến Đình mới không phải là người tốt ấy, ngồi trên tàu hỏa hai ngày mà tôi chỉ thấy cô ta nói xấu sau lưng người khác.

Mặt ngoài thì giả bộ chất phác thế thôi, thực ra đều là giả tạo. Cô ta làm tôi buồn nôn cả đường đi.”

Điều kiện gia đình của Trương Triết Viễn rất tốt, nhưng hoàn cảnh sinh hoạt đơn giản đã nuôi dưỡng tính cách thật thà của anh ta, nghĩ cái gì thì nói cái đó.

Trần Tấn Trung tò mò: “Đồng chí, cậu đang nói gì thế?”

Trương Triết Viễn:

“Hai ngày trên tàu hỏa, cô ta cứ giả vờ giả vịt, rõ là cô ta biết tiếng phổ thông nhưng lại cứ ê a tau với chả choa, có cơ hội là nói xấu chị cô ta, đôi mắt cứ xoay vòng vòng như chuột ấy.”