Chương 4: Bàn chuyện gả chồng 3



Điền Mật có thể có ý tưởng gì?

Ở trong hoàn cảnh thập niên 70 như vậy, không kết hôn là phi thực tế, cô đã chuẩn bị tốt tinh thần để gả chồng.

Nhưng... Lưu Hướng Đông là một tên thích bạo lực với phụ nữ, tất cả mọi người đều xem hắn như rác rưởi.

Chỉ là lời này không thể nói thẳng với lão gia tử, sau khi cân nhắc một lát, Điền Mật mím môi uyển chuyển nói: “Con... cảm thấy không thích hợp.”

“... Như thế nào?” Điền Hồng Tinh nhìn về phía khuê nữ, lời nói mang vẻ kinh ngạc.

Ông thật sự kinh ngạc, Lưu gia ở trấn trên cũng là gia đình danh giá số một số hai, so với đại bộ phận người huyện thành đều quá khí thế, hơn nữa nghe nói còn có người đứng sau.

Nha đầu Điền Mật lớn lên xinh đẹp, người muốn lấy làm vợ mấy năm nay cũng không ít, nhưng phần lớn điều kiện của những gia đình đó còn không bằng Điền gia.

Nhà cao cửa rộng gả nữ, thấp môn cưới tức*, xưa nay có của, ông làm phụ mẫu, đương nhiên cũng muốn đem hài tử ra khỏi cửa làm nông.

*nhà cao cửa rộng gả nữ, thấp môn cưới tức: ý nói con gái muốn gả đến nhà cao cửa rộng, lấy vợ thì lấy nhà thấp hơn.

Điền Hồng Tinh biết nhị nha đầu lòng dạ cao, nhưng rốt cuộc không phải hộ khẩu trong thành, cũng không có công tác chính thức, tiểu tử Lưu gia đã muốn chọn Điền gia, trước mắt ông có thể đòi hỏi điều kiện tốt nhất.

Hơn nữa, ông đã thấy qua Lưu Hướng Đông, lớn lên cũng coi như tuấn tú lịch sự, so ra thì vẫn kém hơn ông khi còn trẻ nhưng cũng không tệ, mấu chốt là tiểu tử kia nhìn linh hoạt không cứng nhắc, khi thấy mình lại kêu thúc, cung cung kính kính, tuyệt đối xứng đôi với khuê nữ.

Điền Hồng Tinh tuy có tâm tư nhưng không phải hoàn toàn không màng đến hạnh phúc của khuê nữ, ông là thật tình cảm thấy đứa nhỏ Lưu Hướng Đông này không tồi.

“Cha... Trước đó con có nghe qua Lưu gia, cha Lưu Hướng Đông đánh lão bà*.”

*lão bà: vợ

“Con sao lại biết?” Điền Hồng Tinh hồ nghi nhìn chằm chằm khuê nữ, thị trấn lớn như vậy, ông làm lão công an hai mươi mấy năm cũng chỉ nghe được ít tin đồn giống thật mà lại là giả, nhị nha đầu làm sao mà biết được?

Điền Mật đương nhiên biết, bởi vì cô không chỉ xuyên qua, nghiêm khắc mà nói thì cô là xuyên đến thế giới của một cuốn tiểu thuyết.

Một quyển... Cô lý giải không được, một lời khó nói hết tiểu thuyết.

Tiểu thuyết đại ý là nam chủ nhất kiến chung tình với mỹ mạo của nguyên thân nên đã nghĩ mọi cách để cưới nàng về nhà, theo như cốt truyện cổ tích thì sau hôn nhân sẽ là các loại hạnh phúc. Nhưng cuộc sống khắp nơi đều là cẩu huyết, nam chủ Lưu Hướng Đông đối với công tác có năng lực không tầm thường, hắn thăng chức thuận lợi, trước khi về hưu thậm chí lên tới cấp sở.

Ngược lại, trong sinh hoạt, Lưu Hướng Đông chính là một tên cặn bã, hắn quý trọng mỹ nhân cưới về nhà chưa được nửa năm đã để lộ bản tính, chỉ cần gặp chuyện không hài lòng ở bên ngoài, khi về nhà hắn sẽ đánh lão bà. Lúc đầu còn áy náy xin lỗi, quỳ xuống đất tự tát mình để xin tha thứ, nhưng sau này hắn lại coi đó là điều đương nhiên.

Nguyên thân không phải không có ý đồ phản kháng, nhưng niên đại này đều khuyên hợp không khuyên phân*, nhà mẹ đẻ đã tới vài lần cũng không có tác dụng, hơn nữa, bề trên còn có một bà bà quen bị đánh hàng năm khuyên bảo, thời gian dài trôi qua, nguyên thân cũng chấp nhận số mệnh.

*khuyên hợp không khuyên phân: ý là khuyên sống với nhau không khuyên ly hôn

Đặt quan hệ này chính là cả đời.

Vô tư phụng hiến, dốc hết tâm huyết, mãi cho đến lúc tắt thở, cuối cùng nàng chờ được từ Lưu Hướng Đông cùng bọn nhỏ một câu hảo.

Bởi vì tam quan quá mức lộn xộn nên Điền Mật không kiên nhẫn xem kỹ tiểu thuyết, lúc ấy cô chỉ tùy tiện lướt qua nên rất nhiều nội dung đều không nhớ rõ, nhưng hình ảnh nam chủ là một tên cặn bã, điểm này cô nhớ rất rõ ràng.

Cô không có quyền xen vào lựa chọn của nguyên thân, chung quy lại thì hoàn cảnh sống có ảnh hưởng rất lớn tới con người, nhưng Điền Mật tuyệt đối không tiếp thu được Lưu Hướng Đông như vậy: “Ta nghe bạn học cao trung* nói, bạn học kia cùng gia đình Lưu Hướng Đông là họ hàng xa.”

*cao trung tương đương với bậc trung học phổ thông ở Việt Nam

“Con lo lắng Lưu Hướng Đông học lão tử của hắn?” Điền Hồng Tinh đã làm công an vài thập niên nên chuyện như vậy ông đã thấy không ít, khi nghe nhị nha đầu nói xong, ông lập tức rõ ràng điều nữ hài nhi lo lắng, trên mặt cũng nghiêm túc lên.

Điền Mật gật đầu: “Cha, ta không muốn tìm một người như vậy, đánh vợ không tính là nam nhân.”

“Kia cũng không nhất định, chúng ta không thể dùng một gậy tre để đánh nghiêng một thuyền người, nếu không để cha cho người đi thăm dò thử?” Nếu Lưu Hướng Đông thật sự giống cha hắn, ông chắc chắn sẽ không đẩy khuê nữ vào hố lửa.

Nhưng... Vạn nhất tiểu hỏa là một người tốt thì sao? Bỏ lỡ người có điều kiện tốt như vậy thật sự đáng tiếc.

Điền Mật nhướng mày, lão gia tử rõ ràng vẫn chưa từ bỏ ý định, tuy nhiên cô tạm thời cũng không muốn liều mạng cương quyết, rốt cuộc vẫn chưa tới nông nỗi đó, chỉ cần trước hết ổn định người là được.

Nghĩ đến đây, cô đứng dậy rót thêm một chén nước, chuẩn bị trở về phòng nghỉ ngơi một lát: “Vậy cha tiếp tục thăm dò.”