Chương 5: Được lòng cha mẹ



Ở thời đại này, Điền phụ là người đại gia trưởng tiêu biểu, ông sĩ diện, hay giảng đạo lý. Tuy rằng có trọng nam khinh nữ, cũng có chút đôi mắt danh lợi, nhưng so với rất nhiều kẻ không coi con gái là người thì ông vẫn tốt hơn.

Con người ai mà không có điểm tiểu tâm tư, chính cô cũng không phải người vô tư phụng hiến.

“Đúng rồi, cha, chuyện hỏi thăm Lưu Hướng Đông cũng không vội, buổi tối có hầm canh cá chuối, người uống nhiều một chút để vừa no lại vừa bổ thân mình.” Khi bước vào tây phòng, đột nhiên nhớ tới cái gì, Điền Mật quay đầu lại nhắc nhở.

Được khuê nữ quan tâm, Điền Hồng Tình vốn dĩ muốn nhanh chóng đi trấn trên đã thu hồi chân lại, cười ha hả đáp ứng: “Được, cha biết rồi.”

=

Căn nhà Điền gia là căn nhà xưa cũ điển hình, vào cửa là nhà ăn, phía đông là phòng ngủ chính khoảng chừng hai mươi mấy mét vuông của hai vợ chồng già, phía tây diện tích tương đương được chia thành hai phòng cho các tỷ muội Điền Mật, đây cũng là gian ít bị ánh sáng mặt trời lọt vào nhiều nhất, phía Bắc còn lại một gian bé là của nam hài tử trong nhà.

Cũng không phải Điền Hồng Tinh yêu thương nữ hài tử mới để phòng tốt nhất cho tỷ muội Điền Mật, mà do trong nhà có bốn nữ nhi nên phòng nhỏ thật sự không ở được.

Nói tới đây, không thể không nói đến thành viên của gia đình Điền gia.

Điền ba Điền mẹ là họ hàng xa đã năm đời, hai nhà quen biết nhau nên khi đủ 18 tuổi hai người liền kết hôn với nhau.

Trên Điền Mật có một trưởng tỷ năm nay 32 tuổi, sau khi sinh đại tỷ, Điền mẹ có thai liên tục vài lần trong những năm sau đó nhưng đều không giữ được. Sáu năm sau, khó khăn lắm mới sinh ra được hài tử thứ hai, cũng chính là đại ca của Điền Mật.

Sau đó, Điền mẹ vẫn luôn không có thai lại, vốn đã hết hy vọng, cho rằng đời này chỉ có thể có hai đứa nhỏ cùng hai vợ chồng già. Nhưng năm Điền mẹ 31 tuổi, ngoài ý muốn nghênh đón hài tử thứ ba, chính là Điền Mật.

Bởi vì là hy vọng đã lâu, cũng bởi vì bộ dáng Điền Mật giống con trai từ nhỏ, do đó Điền Hồng Tinh cũng hiếm khi không thất vọng khi sinh ra nữ hài tử nên đã đặt cho một cái tên dễ nghe.

Có Điền Mật mở đầu, Điền mẫu lại liên tiếp sinh hai khuê nữ.

Hai nha đầu liên tục được sinh ra trực tiếp làm cho Điền Hồng Tinh đen mặt, nếu không phải phía trên tốt xấu gì cũng đã có một đứa con trai giữ thể diện, ông đã bị người ta cười nhạo là không có con nối dõi.

Cũng may sau Lai đệ, Phán đệ, cuối cùng cũng tới nhi tử. Cũng chính là tiểu lục trong nhà, năm nay mới mười tuổi tên Điền Hướng Dương.

Một nhà sinh sáu hài tử, đối với Điền Mật quả thực quá nhiều, nhưng ở niên đại này lại là tầm thường, trong thôn còn có nhà nuôi dưỡng mười một hài tử vì liều mạng sinh con trai, chính là... Kinh khủng.

Điền Mật đem chén gốm đặt ở trên bàn nhỏ đã tróc sơn, sau đó cầm lấy một tờ báo bên cạnh đậy lên.

Lúc này nóc nhà nhiều gỗ xà ngang, còn có cỏ lau lợp, bất cứ lúc nào cũng có bụi rơi, nước giếng vị vốn dĩ có chút mặn, cô không muốn bên trong lại thêm tro bụi.

Thay quần áo xong, Điền Mật đem hơn nửa số quần áo đến cửa sổ, cô tổng cộng có hai bộ ngắn tay nên phải mặc hết sức giữ gìn, nếu không ngày hôm sau khả năng sẽ không có quần áo để thay.

Cuộc sống này, khổ cực bức bách khiến con người không còn sức lực để phun tào*. Điền Mật cởi giày vải, đem mình ném ở trên giường, nghĩ cách làm thế nào để kiếm tiền.

*phun tào: phàn nàn hoặc đưa ra nhận xét với giọng điệu mỉa mai, chế giễu

Trở thân mình.

Quên đi, việc kiếm tiền này cũng không gấp.

Ngủ ~

Ngủ!

=

Thời tiết tháng 10 có sự chênh lệch nhiệt độ giữa sáng và chiều rất lớn.

Tuy không đến mức sáng mặc áo bông chiều mặc vải mỏng, tình trạng ôm bếp lò ăn dưa hấu.

Nhưng vào lúc xế chiều, khi mặt trời đã dịu đi sau cái nóng như thiêu như đốt, gió lạnh vèo vèo bắt đầu thấm vào kẽ xương của con người.

Điền Mật mặc một chiếc áo khoác mỏng và đeo tạp dề, xách theo thùng nước ngồi xổm bên giếng làm thịt cá.

Bên ngoài cá chuối không chỉ có vảy mà còn có một tầng chất nhầy nên không dễ rửa sạch, hơn nữa dao làm bếp lại có chút cùn, thật là khiến cô phí không ít công sức. Trở lại phòng bếp, “Bang bang!”Điền Mật đang cố sức đem cá băm thành từng miếng nhỏ, cũng vừa lúc Điền phụ Điền mẫu khiêng cuốc trở về.

“Cá từ đâu ra? Ngươi cái con bé chết dầm kia, lại xuống sông?” Điền mẫu Loan Hồng Mai bề ngoài không tính là xuất chúng, cái đầu nhỏ xinh, nàng hẳn là không cao đến một mét sáu, lại gầy, khuôn mặt hình vuông, nhìn vào sẽ cảm thấy có chút hung dữ, nhưng làn da nàng cực tốt, đã nhiều tuổi như vậy, lại hàng năm dãi nắng dầm mưa nhưng so với người bình thường còn trắng hơn nhiều.

Điền Mật mang đậu hũ tam muội đổi về từ trong tủ bát ra, mới cười đáp: “không phải vừa qua thu hoạch vụ thu sao, mẹ và cha đã rất vất vả, con muốn bắt một ít cá cho mọi người bồi bổ thân mình, tốt xấu gì thì cũng là thịt.”

Mật nha đầu lớn lên ưa nhìn, trước kia đần độn chậm chạp nhưng hiện tại cũng không biết như thế nào, vừa thông suốt lại vừa biết nói ngọt dỗ dành người khác, vẻ mặt Loan Hồng Mai không thể sa sầm được, phá lệ cười mắng: “Chỉ có ngươi mới nói được.”

“con đây cũng là nói thật, cha, mẹ, hai người đi nghỉ ngơi trước đi, cơm chiều có con cùng Tam muội rồi.” Phòng bếp không lớn, nếu bốn người cùng chen chúc thì đến xoay người cũng khó khăn.