Chương 31

Về chuyện của Giang Hoài cùng Mạnh Nghênh Oánh, Lâm Tử An là người duy nhất biết rõ ràng chân tướng sự việc, thấy bạn tốt không hề truy cứu chuyện cũ, hắn chỉ là người ngoài cuộc cũng không dám nói thêm cái gì.

Dù sao hắn cũng đã nói hết những gì cần nói, tương lai là tốt hay xấu đều do bản thân Giang Hoài lựa chọn.

Diệp Ngưng Dao đi ở phía trước cũng không nghe thấy cuộc đối thoại của bọn họ, lúc này cô bị hoa mai hai bên đường núi thu hút sự chú ý.

Những hoa mai này nở sớm hơn nửa tháng so với hoa mai bình thường. Cô không biết sự nở rộ của chúng có liên quan gì đến mình hay không?

Hơn nữa hương vị ngọt ngào trong những nhụy hoa kia rất dễ nhận thấy, vậy mà cô có thể cảm giác được linh lực yếu ớt của chúng.

Diệp Ngưng Dao áp sự kích động xuống đáy lòng, đi đến bụi rậm phía trước, trong đó có một cây hoa mai cổ thụ, cô dùng ngón tay ngắt một đóa hoa mai cúi đầu xuống ngửi, có thể xác định trong nhụy hoa thật sự có linh lực tồn tại.

“Cô làm gì thế?” Mạc Tiểu Thanh tò mò mà đi tới, cũng học theo động tác của cô, nói: “Hoa này thật là thơm!”



“Đúng vậy, rất thơm.” Diệp Ngưng Dao dùng ngón tay nhẹ nhàng phẩy cánh hoa, chỉ thấy cả cây hoa mai khẽ run lên hai cái, trong nháy mắt khôi phục lại sự bình tĩnh.

Linh lực trên cây đã bị cô thu thập vào trong pháp khí, tuy rằng chỉ là như muối bỏ biển, nhưng tích tiểu thành đại sẽ có một ngày tích cóp đủ.

Đáng tiếc cô hiện tại chỉ là người trần mắt thịt, căn bản là không có biện pháp cùng chúng nó giao lưu……

Nếu có thể cùng chúng nó giao lưu, có lẽ việc thu thập linh lực sẽ trở nên dễ dàng hơn rất nhiều.

Có chút linh lực này, Diệp Ngưng Dao rốt cuộc cũng có chút cảm giác bản thân thuộc về thế giới hiện tại.

“Hai người các cô đang làm gì thế? Đang ngắm hoa à? Xem ra hai người cũng nhàn hạ thoải mái quá đấy.” Lâm Tử An đến gần bọn họ thăm dò thì cũng ngửi thấy mùi của hoa mai tỏa ra.