Chương 42: Xé Mở Sự Thật 2

Mùa đông năm 56 cực kỳ lạnh, người lớn đều hưởng ứng kêu gọi làm nhiều làm nhanh, đều đi đào mương sửa kênh nước.

Bà Lục để mấy đứa con ở trong nhà.

Từ sau khi ở riêng bà ta chính là một kẻ lười biếng, mỗi ngày la cà, hơn nữa có Lục Chính Đình trông mấy đứa nhỏ nấu cơm, bà ta càng không quan tâm.

Khi Lục Chính Đình nấu cơm làm bài tập, Lục Chính Kỳ thừa dịp anh trai không chú ý, cõng em gái mới một tuổi đi ra ngoài chơi.

Anh ta nhất định muốn em gái nhảy qua hố tuyết, kết quả hai người cùng nhau rớt xuống bờ kênh. Cánh tay của Lục Chính Kỳ bị té gãy xương, ót của Lục Tâm Liên bị tảng đá đâm thủng.

Lục Chính Đình nấu cơm làm bài tập xong phát hiện em trai em gái không thấy, nhanh chóng đi tìm, nếu không phải anh hiểu Lục Chính Kỳ tìm được rất nhanh, hai người bọn họ có thể đông chết ở trong đống tuyết.

Nhưng bà Lục không nghĩ vậy, bắt anh quỳ trên mặt đất, mắng anh là quái vật ích kỷ.

Lục Chính Kỳ sợ hãi vô cùng, chủ động thẳng thắn là lỗi của anh ta.

Bà Lục cũng không tin, nhận định là lỗi của Lục Chính Đình, xuống tay không lưu tình chút nào, nếu anh dám tranh luận, thì dùng anh là quái vật ăn anh em để mắng anh.

Mà từ bé bà Lục đã đánh con cái thành thói quen, chờ con lớn thì để chồng đánh, con cả và con thứ hai cũng bị đánh không ít, ngay cả con gái cũng đánh hung tàn.

Cho nên đứa nhỏ trong nhà đều có một nhận thức vặn vẹo: Cha mẹ có thể tùy tiện đánh đứa nhỏ, đánh thành cái dạng gì cũng không phải lỗi của cha mẹ, đều là đứa nhỏ sai.

Đứa nhỏ khác bị đánh sẽ khóc sẽ cầu xin tha thứ hoặc là chạy trốn, Lục Chính Đình lại không nói một lời, bà Lục lại nói anh nguyền rủa bà ta trong lòng.

Bà ta đánh gãy mấy cây que lửa, đánh nát một cây chổi, cuối cùng dùng xẻng đánh Lục Chính Đình ngất xỉu, sau đó bà ta nhanh chóng dẫn con trai con gái đến trạm y tế ở trấn trên.

Lỗ tai lỗ mũi của Lục Chính Đình chảy rất nhiều máu, ngất ở nơi đó thật lâu không ai quản. Nếu không phải chị cả Lục làm việc bị đau bụng xin phép về nhà, chỉ sợ anh sẽ sốt cao chết ở nơi đó.

Cuối cùng mấy người chị cả dẫn anh đến trạm y tế ở trấn trên, bác sĩ nơi đó hoàn toàn không khám được, nói phải đi bệnh viện huyện.

Bà Lục không chịu lấy tiền, cuối cùng bác của Lục Chính Đình nổi giận, ông Lục mới đi vay tiền trong thôn cùng nhau đưa Lục Chính Đình đi bệnh viện. Đáng tiếc khi đến đã muộn, tuy rằng cơn sốt đã giảm đại nạn không chết, lỗ tai lại bị điếc.

Lục Chính Đình tỉnh lại cũng không nói, biểu hiện giống như câm điếc, cũng không thể đi đến trường.

Vì thế, thôn trưởng mắng bà Lục một trận dữ dội, nhưng cũng không thể khiến bà ta biết sai, ngược lại càng thêm oán hận anh. Bà ta không tin anh thực sự điếc, nói anh giả bộ cố ý chọc giận bà ta, xé nát tất cả sách vở không cho anh đọc sách nữa.

Giây phút đó, mặt ngoài Lục Chính Đình im lặng đến dọa người, đôi mắt tối đen như mực âm lãnh đến cực điểm, không có một độ ấm và ánh sáng. Nội tâm anh đã chìm vào bóng tối, trong đầu anh không thể khống chế một suy nghĩ điên cuồng nảy lên trong đầu—— anh muốn gϊếŧ bà ta, gϊếŧ bọn họ…

Khi anh đem ánh mắt âm trầm hướng về Lục Chính Kỳ, nhìn thấy Lục Chính Kỳ cũng im lặng co rúm lại giống như anh. Anh ta vốn cực kỳ nghịch ngợm, hiện giờ bị dọa sợ, anh ta cảm thấy là mình hại anh ba. Anh ta ở sau lưng bà Lục lặng lẽ khóc với Lục Chính Đình “Anh ba, là em làm hại anh, anh đánh chết em đi, anh đánh chết em, anh đừng khổ sở nữa.”

Tuy rằng Lục Chính Đình không nghe thấy giọng nói của em trai, thế nhưng anh hiểu được những giọt nước mắt này.

Sau đó là em gái, một cô bé mới tập tễnh học bước, cô ta không có gì sai, thế nhưng anh cũng muốn gϊếŧ cô ta.

Nội tâm của anh bị hận thù và áy náy đồng thời tra tấn, anh của 11 tuổi không biết giải quyết những mâu thuẫn đó thế nào, rất nhiều ngày đêm đều gần như sắp hóa điên.

Cũng may anh vẫn còn một sợi lý trí cuối cùng, anh không thể gϊếŧ người, nếu gϊếŧ người, anh sẽ là một quái vật thật sự, không chỉ là mẹ anh, thậm chí tất cả người nhà của anh, mọi người trong thôn, bác cả bác gái, còn có những người quan tâm anh đều sẽ cảm thấy anh là quái vật.

Anh không phải quái vật!

Ngay khi anh sắp nổi điên ở bộ đội có một chỉ đạo viên Trinh xuống nông thôn, nghe người ta nhắc tới anh đã cố ý đến xem. Sau khi chỉ đạo viên Trịnh thử anh, hỏi anh có nguyện ý đi theo rời khỏi đây hay không, anh quyết đoán đồng ý.