Chương 17: Mợ nhỏ ngủ rồi

Chương 17: Mợ nhỏ ngủ rồi

Thủy Lang cũng không quá lo lắng, một cái chăn thì chắc chắn là cô sẽ đắp, vì ở đây là địa bàn của anh, nên anh đắp gì cũng không phải chuyện cô cần lo lắng.

Trong chiếc túi màu xanh của Thủy Lang, chỉ có một bộ đồ len và bộ quần áo cô đang mặc trên người. Vừa rồi ở cửa hàng, cô đã mua vải, nhưng vẫn chưa gửi đến tiệm may, tối nay ăn cơm có lẽ vẫn phải mặc bộ quần áo trên người.

Không biết có phải bị ảnh hưởng bởi hành động của Châu Quang Hách hay không, Thủy Lang phát hiện ra cô thậm chí còn quan tâm đến việc mặc gì để ăn cơm mừng vào tối nay. Ngay khi phát hiện ra, cô lập tức mở cửa ném tấm vải vào tủ, không còn nhìn lại.

Thịt kho tàu đậm đà, sườn chua ngọt, cá trích kho, cải thìa xào, ngoài ra còn có một món nguội là bánh đậu phụ Tứ Hỉ.

Trong bánh đậu phụ Tứ Hỉ ngoài đậu phụ ra còn có nấm mèo, Thủy Lang trước đây rất thích ăn đậu phụ trong món lương bì, nhưng đối với đậu phụ trong bánh đậu phụ Tứ Hỉ, cô lại không thích lắm. Nhưng lúc này nhìn thấy món này, giống như nhìn thấy người mẹ thất lạc của mình vậy, yêu thích không thôi, cầm đũa lên, liền gắp hai miếng nhét vào miệng.

Ba cô bé lớn lên chưa bao giờ được ăn thịt, còn là thịt kho tàu thơm ngon đậm đà, đặc biệt là món sườn chua ngọt, nước sốt chua ngọt, là thứ duy nhất có thể sánh với kẹo sữa Đại Bạch Thỏ mà mợ nhỏ cho.

Được ăn món này, không chỉ có Tam Nha ăn ngon lành, mà cả chị cả và Đại Nha Nhị Nha cũng quên hết tất cả, cắn hết miếng này đến miếng khác cho vào miệng, ăn đến mức hớn hở, miệng đầy dầu mỡ.

Khi chỉ còn lại một miếng cuối cùng trong đĩa, mấy cô bé và Thủy Lang đồng thời đưa đũa ra gắp.

Thời gian đột nhiên ngừng trôi.

Lúc này Đại Nha và Nhị Nha mới phát hiện ra mình đã ăn quá lố, vội vàng thu lại đũa. Tam Nha theo bản năng học theo Đại Nha và Nhị Nha, sau khi học xong, khuôn mặt nhỏ bé của cô bé hiện lên vẻ ngơ ngác, sau đó lại định đưa đũa ra gắp, nhưng phát hiện ra mợ nhỏ đã gắp miếng sườn chua ngọt đi.

Thủy Lang đang nhai miếng sườn chua ngọt cuối cùng dưới ánh mắt của cả bàn.

Khi cô nuốt miếng sườn chua ngọt xuống, Đại Nha và Nhị Nha mới nở nụ cười, đó là một nụ cười nhẹ nhõm.

Tam Nha không biết tại sao hai chị lại cười, cũng cười theo, khi thình lình có thêm một miếng thịt nạc trong bát, là do cậu nhỏ gắp cho, liền vùi mặt vào bát tiếp tục dùng răng sữa của mình để gặm thịt.

“Ngon thật.” Thủy Lang đặt đũa xuống, ăn quá nhanh quá vội, khi phản ứng lại thì hai bát cơm đã xuống bụng, không thể nhét thêm bất cứ thứ gì vào nữa: “Tối nay còn có sườn chua ngọt nữa không?”

“Em muốn ăn, anh sẽ làm.” Là một đầu bếp, không có gì vui hơn khi món ăn mình nấu được người ta khen ngợi hết lời, đặc biệt là vợ của mình: “Chiều anh sẽ nhờ bạn bè mua ít sườn về.”

Thủy Lang gật đầu, khóe miệng cong lên một đường cong, cho thấy cô rất vui: “Chiều em có phải chuẩn bị gì không?”

“Em ngồi tàu lâu như vậy, hôm qua lại bận rộn nhiều, hôm nay cứ nghỉ ngơi đi.” Châu Quang Hách ăn hết bát cơm cuối cùng trong bát, đặt đũa xuống: “À, có một chuyện, lát nữa em cần phải đo kích thước. Em chọn màu sắc trong những tấm vải chúng ta đã mua, anh gửi vải đến chỗ bà ngoại, nhờ bà giúp đỡ may một bộ quần áo mới trước, những cái còn lại thì gửi đi tiệm may.”

Thủy Lang: “Một buổi chiều có thể may xong một bộ quần áo sao?”

“Bà ngoại là người có tay nghề lâu năm rồi.” Châu Hủy cười nói: “Ngày trước trong khu phố, ai cũng xếp hàng tìm bà ngoại may quần áo, bà có mắt thẩm mỹ tốt, tay nhanh, khéo léo, trước đây ở nhà máy may, một ngày bà có thể may được bảy tám bộ quần áo.”

Thủy Lang đứng dậy đi vào phòng, lấy ra ba cuộn vải mua sáng nay, một cuộn màu đỏ mà Châu Quang Hách nhất quyết chọn, một cuộn màu trắng và một cuộn màu hồng ngọc mà cô tự chọn. Cô lấy cuộn vải màu trắng ra, suy nghĩ một lúc, rồi lấy cuộn vải màu đỏ ra nữa, đi ra ngoài.

Một cuộn vải đỏ mới tinh đột nhiên được ném xuống người Đại Nha, Đại Nha vội vàng đỡ lấy, mũi vừa ngửi thấy mùi vải mới, tai đã nghe thấy một giọng nói vang lên: “Cái này mợ không thích.”

Mọi người xung quanh đều sửng sốt.

Châu Hủy ngạc nhiên: “Màu này là để làm quần áo cho cô dâu mà?”

Châu Quang Hách vẫn còn đang sửng sốt: “Đúng, hôm nay không định làm sao?”

“Làm cái này.” Thủy Lang đặt cuộn vải màu trắng xuống chiếc ghế vừa ngồi: “Màu đỏ rực rỡ quá, em không thích, chỉ cần áo sơ mi trắng là đủ rồi.”

Châu Quang Hách mím môi, cuộn vải đỏ là anh đã chọn rất kỹ, dành riêng cho cô làm đồ cưới, đột nhiên lại nghe thấy Thủy Lang nói: “Với cả, màu này cũng hợp với bộ đồ của anh, hơn là màu đỏ.”

“Được, làm áo sơ mi trắng.” Châu Quang Hách mím môi, đứng dậy nhanh chóng thu dọn bát đũa: “Đợi rửa xong bát đũa, anh giúp em đo kích thước, rồi gửi vải màu trắng cho bà ngoại.”

“Anh đo?”

Thủy Lang liếc mắt nhìn Châu Quang Hách, đột nhiên cảm thấy người này hình như không có ý giữ khoảng cách với cô như cô tưởng tượng.

[ĐỀ CỬ TRUYỆN ĐỂ MÌNH CÓ ĐỘNG LỰC DỊCH TIẾP NHÉ]