Chương 2: Sống Lại

Khương Lệ Vân đối diện với ánh mắt quan tâm của em gái, đột nhiên tỉnh táo lại, bỗng nhiên ý thức được một chuyện.

Tất cả mọi chuyện này chân thực đến mức quá không thích hợp.

Chuyện này không giống như một giấc mộng!

Đời này Khương Lệ Vân có sóng to gió lớn gì mà chưa trải qua? Cô hít sâu mấy hơi, mở miệng: “Chị không sao, chị dậy ngay đây.”

Lúc Khương Lệ Vũ mất tích, mỗi ngày cô đều lo lắng, trong rất nhiều năm sau đó, mỗi lần cô nghĩ đến Khương Lệ Vũ đều đau lòng khó chịu.

Nhưng thời gian đã làm dịu đi tất cả đau xót.

Bây giờ cô đã có thể kìm chế tâm trạng của bản thân, khiến cho mình không đến mức thất thố.

“Vâng ạ!” Khương Lệ Vũ lên tiếng, đóng cửa rời đi.

Khương Lệ Vân nhìn thấy cánh cửa kia một lần nữa đóng lại, véo một cái thật mạnh lên đùi mình.

Rất đau, cực kỳ đau.

Trong lòng Khương Lệ Vân đột nhiên dâng lên một suy nghĩ khiến cho tim cô đập thình thịch.

Có lẽ tất cả những chuyện này không phải là giả.



Nếu như vậy… đây là cô sống lại sao?

Bảo mẫu chăm sóc cho cô thích nghe đọc truyện, luôn thích vừa làm việc nhà vừa nghe tiểu thuyết mạng, hại cô cũng nghe một đống truyện sống lại xuyên qua.

Tình huống của cô bây giờ, hình như là sống lại rồi.

Khương Lệ Vân không thể chắc chắn, nhưng cô hi vọng đó là sự thật.

Cúi đầu xuống, Khương Lệ Vân xốc chăn lên, nghiêm túc nhìn qua cơ thể mình.

Màu da trên hai đùi của cô trắng nõn, phía dưới đầu gối lại bị phơi đến đen thui, trên mặt còn có rất nhiều vết sẹo nhỏ, trên chân càng là bị vết chai che kín.

Nhưng nó lành lặn, tràn đầy lực lượng.

Cô còn có thể khống chế đôi chân này.

Khương Lệ Vân chậm rãi xuống giường đứng trên mặt đất.

Đã cách nhiều năm cô lại có thể đi bộ.

Cởϊ qυầи áo cũ mặc trên người, Khương Lệ Vân lấy chiếc áo lửng tay màu xanh lam treo trên xà nhà xuống mặc vào, mặc thêm chiếc quần màu đen, đi ra cửa.

Ba mươi năm không có cơ hội bước đi, cảm giác một lần nữa được đứng trên mặt đất khiến cho cô muốn chạy ra bên ngoài reo hò.

Đương nhiên, đây chỉ là suy nghĩ nhất thời của cô.



Đi ra khỏi cửa phòng, đập vào mắt Khương Lệ Vân là đống đậu nành phơi đầy ngoài cửa, sau đó chính là mảnh vườn rau xanh trồng đủ loại, còn cả mấy căn nhà, ruộng vườn, phía xa xa.

Ánh sáng mặt trời chiếu lên người cô, gió buổi sáng thổi đến có hơi lạnh, cô hít sâu mấy hơi, chỉ cảm thấy mọi lỗ chân lông trên người như giãn ra, vui sướиɠ không nói ra lời.

Lúc này đậu nành đã chín, thời tiết cũng mát mẻ, đại khái đã vào tháng mười dương lịch, nhưng cụ thể là ngày bao nhiêu cũng không biết.

Thậm chí cô còn không rõ dáng vẻ lúc này của mình như thế nào.

Khương Lệ Vân đi vào nhà chính bên cạnh.

Cô không tìm được gương trong phòng mình, nhưng cô nhớ trong nhà chính có đóng một chiếc đinh, trên đó có treo một chiếc gương.

Cô thật sự thấy được chiếc gương kia, bên cạnh chiếc gương còn có một quyển lịch ngày đã bị xé hơn một nửa.

Khương Lệ Vân đi đến, thấy được chính mình lúc còn trẻ, đại khái 20.

Cô nhìn về phía tờ lịch bên cạnh.

Ngày 15 tháng 10 năm 1987, năm nay, cô mới hai mươi tuổi, còn chưa kết hôn!

“Lệ Vân, sao con còn chưa ăn cơm vậy?” Một giọng nữ dịu dàng vang lên, Khương Lệ Vân xoay người nhìn thấy mẹ mình.

Dáng vẻ của mẹ cô giống hệt trên di ảnh, cũng không có biến hóa gì lớn.