Chương 3: Gặp Lại Người Thân

Kiếp trước, sau khi Tiểu Vũ mất tích không lâu, mẹ cô bị bệnh mà qua đời, di ảnh dùng khi đó là bức ảnh đầu tiên bà chụp lúc cô kết hôn, mà trước mắt, cách ngày cô kết hôn còn một năm nữa.

Khương Lệ Vân thật sâu nhìn mẹ mình, đè xuống tâm trạng kích động, đi vào bàn bát tiên trong nhà chính ngồi xuống.

Trên bàn bát tiên trong nhà chính để mấy chiếc bát, trong bát là cháo trắng độn thêm khoai lang, ở giữa còn có một bát dưa muối xào không dầu.

Đây chính là bữa sáng nhà bọn họ.

Cô ngồi ở bên cạnh bàn, từ từ ăn cháo khoai lang, cuối cùng cũng xác định được một chuyện.

Cô chết rồi, nhưng cô cũng còn sống.

Cô sống lại!

Một đời của Khương Lệ Vân có thể gọi là chăm chỉ, nhưng cũng khá long đong.

Cha của cô là một người què, tuổi gần 30 còn chưa cưới được vợ.

Mẹ của cô chạy nạn đến bên này, thiếu chút nữa bị chết đói, được cha cô “nhặt” về nhà, cứ như vậy gả cho cha cô.

Cha cô có vấn đề về đi đứng, làm việc chậm, công điểm lấy được không khác gì mấy người phụ nữ trong thôn, mẹ cô lại là người cực kỳ gầy yếu, không làm được việc nặng.

Điều này cũng khiến cho cuộc sống gia đình bọn họ vẫn luôn rất nghèo, năm 1970, đến cuối năm đội sản xuất tính sổ sách, nhà khác còn có thể lấy tiền từ trong đội về, nhà bọn họ lại nợ tiền trong đội.

Năm đó ruộng đất còn chưa được chia cho từng hộ gia đình, sau khi đội sản xuất thu lương thực, sẽ phát trước khẩu phần lương thực cho từng nhà, heo và tằm do đội sản xuất nuôi cũng sẽ được đổi thành tiền, phát sớm cho một số nhà trong đội.



Nhà bọn họ nhận khẩu phần lương thực và tiền, nhưng người trong nhà ốm yếu không kiếm được bao nhiêu công điểm, đến sau cùng còn nợ tiền trong đội.

Vì thế lúc cuối năm trong đội sản xuất dựa theo công điểm chia đồ cho mọi người, nhà bọn họ cái gì cũng không kiếm được.

Lúc cô còn nhỏ xới cơm cũng không dám xới nhiều, không ít lần bị đói bụng.

Sau khi cô lớn lên, từng theo bạn cùng lứa nhắc đến chuyện này, khi đó bạn bè đồng trang lứa của cô còn vỗ ngực cam đoan nói, mấy đứa nhỏ sinh ở thập niên 60 như bọn họ, trong quá trình trưởng thành, mặc dù vật tư không dồi dào, nhưng cũng không đến mức đói bụng.

Cô nghe xong không nói gì.

Lúc còn nhỏ cô đói đến mức không ngủ được, ký ức này tồn tại rõ ràng.

Cô nhớ có mùa hè một năm, lãnh đạo công xã đến đội sản xuất bọn họ thị sát, tiểu đội trưởng cho người nấu cơm trắng và canh cải trứng chiêu đãi, bởi vì trời nóng lại là chạng vạng tối, bọn họ ăn ở bên ngoài phòng ăn, cũng để cho cô nhìn thấy.

Những người kia ăn cũng không phải đồ quý giá gì, nhưng cô nhìn mà chảy cả nước miếng.

Nhưng khi đó cô rất thèm, cô nghĩ lúc nào cũng có thể ăn cơm trắng đến no bụng đã là rất tốt rồi.

Ai có thể nghĩ đến về sau điều kiện sinh hoạt của mọi người sẽ tốt như vậy?

Tóm lại trong thôn, nhà cô vẫn luôn là gia đình nghèo nhất.

Vốn dĩ theo cô và anh trai, chị gái lớn lên, điều kiện trong nhà nên tốt hơn mới đúng, nhưng vào năm hơn 30 tuổi, mẹ cô đột nhiên mang thai Khương Tiểu Vũ, sau khi sinh Khương Tiểu Vũ, sức khỏe của bà càng lúc càng kém.

Kỳ kinh nguyệt của người khác, một tháng cũng chỉ mấy ngày, một tháng của mẹ cô có thể bị rong kinh đến tận hai mươi ngày, kéo dài không hết.