Chương 19: Chỉ hận mình là người tàn phế

Lâm Vãn Vãn đi đến trước mặt Hứa Luật Thanh, mắt long lanh nhìn anh, rụt rè nhỏ giọng hỏi.

“Có phải tôi ăn quá nhiều rồi phải không?”

Lâm Vãn Vãn có chút xấu hổ, quả thật sức ăn của cô hơi lớn, chỉ với từng này đồ ăn hoàn toàn không đủ để cô ăn no, nhưng đối với cả nhà Lý Tú Chi mà nói, nhiêu đây đồ ăn đã rất là xa xỉ rồi.

Hứa Luật Thanh trầm mặc một lúc, vấn đề này rõ ràng đã có đáp án, không cần anh phải trả lời lại.

“Cô không cần nói, tôi đã biết.”

Lâm Vãn Vãn mím môi, cô nhìn ra được ý của Hứa Luật Thanh.

Hơn nữa Lý Tú Chi không cho cô ra sông bắt cá, cô cũng phải tìm biện pháp, bằng không mỗi ngày đều phải chịu đói bụng, đừng nói muốn khôi phục dị năng, sợ rằng còn không thể sống sót trong thời điểm này.

“Cô cũng không cần phải nghĩ nhiều quá, mẹ sẽ không trách cô đâu.”

Cuối cùng Hứa Luật Thanh vẫn mở miệng an ủi cô một câu, nhưng hiển nhiên không có hiệu quả.

Tuy rằng Lý Tú Chi không trách cô, nhưng cô cảm thấy rất ngượng ngùng khi mình lại ăn nhiều như vậy.

Nếu Lý Tú Chi đối xử không tốt với cô, đương nhiên cô cũng sẽ không quan tâm, nhưng cô mới vừa vào cửa, Lý Tú Chi đã cho cô cái bánh ngô, để cô cô được no bụng.

Hiện giờ cô có thể ra sông bắt cá, nhưng Lý Tú Chi không nghĩ tới việc dựa vào sức cô để nuôi sống cả nhà, mà ngược lại bà lo lắng cho cô, sợ cô gặp nguy hiểm, còn dặn cô đừng vì chút lương thực mà mạo hiểm tính mạng của bản thân.

Từng này chuyện xảy ra, đều làm cho Lâm Vãn Vãn cảm thấy cảm động, cũng càng thêm ngượng ngùng.

“Tôi biết, thật sự tôi ăn quá nhiều, nhưng ban ngày mẹ lại không cho tôi đi ra sông bắt cá, vậy thì buổi tối tôi lén đi được không?”

Lâm Vãn Vãn cảm thấy chủ ý này của mình không tồi, chỉ cần cô nhanh nhẹn một chút, sớm bắt được cá quay về nhà, có lẽ Lý Tú Chi cũng sẽ không biết đâu.

“Chẳng ra gì, buổi tối đi bắt cá, cô nghĩ bắt được sao, sông nước luôn rình rập nguy hiểm, chẳng may cô bị nước cuốn đi, với cái thân thể này của tôi làm sao cứu cô được, vẫn là nên dẹp cái ý định nguy hiểm này đi.”

Hứa Luật Thanh liếc cô một cái, anh không tán thành việc Lâm Vãn Vãn lại ra sông bắt cá, thực sự rất nguy hiểm.

Ban ngày anh đồng ý để Lâm Vãn Vãn đi, là bởi vì cảm thấy Lâm Vãn Vãn không dám xuống nước, dù sao cô ở nhà cũng không có việc gì, đi ra ngoài nghịch ngợm một chút, cũng không có ảnh hưởng gì.

Ai ngờ cô nhóc này lại gan lớn như vậy, thật sự dám lội xuống sông, còn bắt được nhiều cá trở về.

“Cô nên ngoan ngoãn ở trong nhà, sáng sớm ngày mai cùng mẹ đi hái rau dại, hiện tại cứ ăn như vậy, chờ đến khi không còn cách nào nữa thì mới nghĩ cách khác.”

Hứa Luật Thanh cúi đầu, rũ con ngươi xuống, không nhìn đến Lâm Vãn Vãn.

Nếu lúc này Lâm Vãn Vãn cẩn thận quan sát anh, thì có thể phát hiện khí chất u ám trong người anh lại xuất hiện.

Hứa Luật Thanh chỉ hận bản thân là một phế nhân, chuyện gì cũng không giúp được, còn để cha mẹ vất vả chăm sóc mình.

“Nếu tôi không đi, dựa vào rau dại mà sống, sớm hay muộn chúng ta cũng sẽ rơi vào hoàn cảnh như những người ở ngoài kia, đều sẽ đói đến chết.”

Lâm Vãn Vãn nhỏ giọng lẩm bẩm, lúc sáng ra ngoài, cô đã nhìn thấy những người già xanh xao, gục ở bên đường, không còn chút sức lực nào.

Những người nhặt mót già này vốn dĩ đã sống vô cùng khó khăn, vậy mà giờ đây lại chịu thêm thiên tai, không bịbị đói là một chuyện không hề dễ dàng với bọn họ.

Lâm Vãn Vãn rất cảm thông với bọn họ, nhưng cô không thể giúp được gì cho bọn họ, bởi vì có quá nhiều người rơi vào hoàn cảnh như vậy, cô căn bản giúp không thể giúp hết được.

Du nhất thời cô giúp được, nhưng cũng không giúp được sau này.

Lâm Vãn Vãn đã từng trải qua bao nỗi tuyệt vọng, cô biết thứ mà những người nhặt mót già này cần không phải là hơi ấm áp nhất thời, loại ấm áp đó, cũng sẽ chỉ làm trầm trọng thêm quá trình chết chóc của bọn họ.

“Đó là chuyện của sau này, trước mắt nhà chúng ta nên có thức ăn, anh không cần lo lắng cho tôi đâu.”

Hứa Luật Thanh không bỏ sót một lời nói nào của cô, bởi vì anh biết người vợ nhỏ này của mình sẽ không chịu ngoan ngoãn ngồi yên, quả nhiên đúng như anh suy nghĩ.

“Tôi không đồng ý cho cô đi bắt cá, nếu cô dám đi, tôi lập tức sẽ nói cho mẹ.”