Chương 20: Kéo tay

Hứa Luật Thanh cũng không ngờ đến, chiêu tố cáo với người lớn này, anh có thể sử dụng đến năm hơn hai mươi tuổi, nhưng đúng là rất hữu dụng.

Lâm Vãn Vãn nghe được lời này, lập tức héo.

“Tại sao anh lại làm như vậy, tôi làm việc này cũng là vì lợi ích của gia đình mình thôi mà.”

Lâm Vãn Vãn bĩu môi tỏ vẻ bất mãn, cô thật sự không hiểu Hứa Luật Thanh, vì sao lại muốn ngăn cản mình, con sông kia thật sự không thể gây nguy hiểm cho cô được.

Hôm nay cô đã bắt được năm con cá mang về, điều này đã chứng minh được những điều cô nói là hoàn toàn chính xác.

“Không được chính là không được.”

Hứa Luật Thanh lạnh lùng nói, sắc mặt của anh đã trở nên cực kỳ không tốt.

“Đưa tôi về phòng.”

Hứa Luật Thanh còn phải dựa vào Lâm Vãn Vãn mới có thể trở về, đôi chân của anh hoàn toàn không thể đứng dậy nổi, dù có người đở anh cũng không bước đi được một bước.

Nếu Lâm Vãn Vãn không ôm anh trở về, Hứa Đại Hải và Lý Tú Chi rất khó khăn trong việc mang anh trở về phòng, đây cũng là lý do anh không thường xuyên ra khỏi phòng, anh không muốn tạo thêm gánh nặng cho cha mẹ.

“Trở về thì trở về, hung dữ vậy làm gì.”

Lâm Vãn Vãn cảm thấy Hứa Luật Thanh thật sự rất hung dữ với cô, rõ ràng cô đang cố gắng chia sẻ gánh nặng với Lý Tú Chi mà.

Hứa Luật Thanh bị Lâm Vãn Vãn chặn ngang bế lên,trống có vẻ rất kỳ cục.

Nếu có người khác ở đây thấy được chuyện này, khẳng định cảm thấy vô cùng quỷ dị.

Cho dù Hứa Luật Thanh đẹp trai, lông mày sắc sảo, đôi mắt sáng ngời, làn da cũng trắng nõn vì thường xuyên ở trong phòng, thì anh cũng không thích hợp làm “công tử mềm mại”.

Lâm Vãn Vãn ủ rũ, đặt anh lên trên giường.

“Hứa Luật Thanh, tôi thật sự không thể đi sao?”

Cô chưa từng từ bỏ ý định của mình, lại hỏi một lần nữa.

Hứa Luật Thanh dứt khoát từ chối cô, “Không được là không được, cô đừng nghĩ đến chuyện này nữa.”

Dù sao anh cũng không có chuyện gì để làm, buổi tối có thể không ngủ canh chừng Lâm Vãn Vãn.

Chỉ cần Lâm Vãn Vãn dám lén lút đi, anh tuyệt đối sẽ không bao che Lâm Vãn Vãn.

“Không đi thì không đi, tôi còn thật rãnh rỗi nha”

Lâm Vãn Vãn nghe những lời này của anh, cũng không vui, hừ một tiếng, giống như một đứa trẻ đang giận dỗi.

Hứa Luật Thanh không quan tâm đến hành động như một đứa trẻ đang làm nũng của cô, cô giận cũng không sao, chỉ cần ngoan ngoãn chịu ở nhà là được.

“Không phải cô muốn học chữ sao, mang sách lại đây, tôi dạy cho cô.”

Hứa Luật Thanh nhìn thấy bộ dạng này của cô, tâm trạng hơi tốt một chút, cũng đến đến chuyện ban ngày.

Nhưng hiện tại trời đã dần tối, muốn đọc sách thì phải bật đèn lên.

Bởi vì trời không mưa, cho nên điện cũng rất thiếu thốn, ở nông thôn ban đêm thường xuyên bị cúp điện, Hứa Luật Thanh muốn dạy cô biết chữ, cũng không dạy được bao lâu.

Khi Lâm Vãn Vãn nghe thấy Hứa Luật Thanh muốn dạy mình đọc sách, lập tức quên hết những chuyện vừa xảy ra, cũng quên luôn việc cô đang giận anh, lập tức lấy sách mang đến.

“Anh định dạy tôi như thế nào? Tôi chỉ biết được mấy chữ đơn giản thôi.”

Trước kia cô cũng đã từng lén học một chút, cô thông minh, học hỏi mọi thứ cũng rất nhanh chóng, nhưng rất ít có cơ hội học tập đàng hoàng.

Hứa Luật Thanh suy nghĩ một hồi rồi mở miệng hỏi: “Cô có biết viết tên của mình không?”

Lâm Vãn Vãn lắc đầu, “Tôi biết viết họ của mình, nhưng còn tên Vãn Vãn thì thực sự cảm thấy rất khó viết.”

Thật ra cũng không khó viết đến thế, chỉ là do cô không được học.

Khi còn nhỏ cô lén lút học trộm mấy chữ, sau khi lớn lên, cô cảm thấy chuyện đó rất xấu hổ cho nên cô ấy không lén lút học nữa.

“Vậy thì hôm nay tôi sẽ dạy cô viết tên của mình, về sau nếu cô được yêu cầu ký tên, thì cũng có thể tự mình ký được.”

Hứa Luật Thanh nghe được những lời này của cô, thì nảy ra suy nghĩ này.

Chẳng qua điều kiện trong còn đơn sơ, thiếu thốn, Hứa Luật Thanh lại không giống người bình thường, anh không thể tự mình đi lại, không thể chạy nhảy cũng không thể tự ý ngồi, chỉ có thể viết chữ lên tay của Lâm Vãn Vãn, để dạy chữ cho cô.

“Đưa tay cô cho tôi.”

Hứa Luật Thanh nói một cách bình tĩnh, biểu hiện cũng thực sự rất bình thường, như thể anh đang nói về việc hôm nay sẽ ăn cái gì.

Nhưng Lâm Vãn Vãn lại cảm thấy ngượng ngùng, cô còn chưa từng nắm tay một người con trai nào.