Chương 18

Nhưng cậu lại không biết nên an ủi Lương Tầm như thế nào, cậu chỉ có thể ôm chặt Lương Tầm vào trong lòng ngực, liên tục lặp lại, "Sẽ tốt, tất cả đều sẽ tốt."

Tiểu Lương Tầm ở trong lòng ngực cậu ngủ rồi, hô hấp có chút nặng nề, An Niên nhìn kỹ, trên mặt nhóc con đỏ ửng bất bình thường, cái trán nóng bừng.

An Niên vội vàng lục ba lô của mình, cũng may cậu có chuẩn bị một ít thuốc thông thường, cậu tìm ra thuốc hạ sốt đút cho Lương Tầm uống xong, sau đó phủ tất cả quần áo và chăn lên người Lương Tầm, che đến kín mít. Lại đi lu nước ở phòng bếp lấy một chậu nước lạnh, thấm ướt khăn lông đắp lên trán cậu bé.

Làm xong mấy việc này, An Niên ngồi ở mép giường canh giữ Tiểu Lương Tầm, cách một đoạn thời gian lại đổi một cái khăn lông, cũng may đến lúc chạng vạng, Lương Tầm đã hạ sốt.

“Em tỉnh rồi!” An Niên sờ trán Tiểu Lương Tầm, thở phào nhẹ nhõm, “Rốt cuộc cũng hạ sốt.”

Lương Tầm mở miệng, thanh âm còn có chút rầu rĩ, “Tôi phát sốt?”

“Ừm, chẳng qua anh đã cho em uống thuốc, hiện tại đã hạ sốt rồi.”

“Thuốc?”

“Ừm, là cái này.” An Niên đưa thuốc hạ sốt cho nhóc nhìn, sau đó lại lấy một hòm thuốc từ trong ba lô ra, “Nơi này có rất nhiều thuốc thường dùng, giảm đau, kháng viêm, cảm mạo, hạ sốt, em cất cho kỹ, lúc nào cần thì dùng.”

Lương Tầm nhìn chăm chú hòm thuốc nhỏ chứa đầy dược phẩm, thật lâu cũng chưa hoàn hồn.

Trong phòng an tĩnh đến quỷ dị, An Niên bỗng nhiên có một loại dự cảm không tốt, cậu thận trọng hỏi: “Mẹ em bị bệnh gì?”

Lông mi Lương Tầm run rẩy kịch liệt, “Cảm lạnh.”

Đồng tử An Niên chấn động, lấy mạng của Thôi Uyển Vân, cũng chỉ là một cơn cảm lạnh nhỏ thôi sao ?

“Trong thôn không có thầy thuốc sao?”

“Thầy thuốc có cho thuốc, nhưng là không dùng được, ông ta nói mẹ tôi bệnh quá nặng, phải đi bệnh viện mới được, nhưng tôi lại không có tiền trả tiền thuốc men.” Lương Tầm rũ đầu, thanh âm bình tĩnh tựa như đang kể câu chuyện của người khác.

Cổ họng An Niên căng chặt, phảng phất như bị một sợi dây thừng vô hình thít chặt, cái gì cũng nói không nên lời, cho đến khi đã trôi qua thật lâu, cậu mới nhắm mắt lại, từ trong cổ họng tràn ra một tiếng thở dài tự trách.

“Nếu như anh có thể sớm tới một ngày thì tốt rồi.”

Nếu cậu có thể tới sớm một ngày, có lẽ là có một chút hy vọng cứu được Thôi Uyển Vân. Nghĩ như vậy, trong lòng cậu lập tức dâng tràn đầy tội lỗi và tiếc hận.

“Không trách anh.” Lương Tầm nói, “Ba tôi đi rồi, thân thể của mẹ vẫn luôn không tốt, bà đã thật sự rất yếu rồi, chịu không nổi mùa đông này nữa.”

Mấy năm nay lao động quá mức nặng nhọc đã bào mòn thân thể Thôi Uyển Vân, hơn nữa người trong thôn thường xuyên trào phúng và chỉ trích, làm cho tâm lý của bà bị áp lực nặng nề, chồng lại chết trước mặt bà, làm bà đau khổ tột cùng. Cảm lạnh chẳng qua chỉ là một chất dẫn rất nhỏ, kích hoạt bệnh tật đã tồn trữ thật lâu trong cơ thể bà, nhanh chóng đẩy bà đến tử vong.

Cho dù An Niên tới sớm một ngày, cậu cũng hoàn toàn không thể cứu được Thôi Uyển Vân.

Lương Tầm nói xong, nghiêng đầu nhìn sắc trời đen nhánh bên ngoài, đứng dậy xuống giường.

An Niên hỏi: “Em muốn đi đâu? Nghỉ trong chốc lát nữa đi.”

“Trời tối rồi, phải đi nấu cơm.”

An Niên vội nói: “Em vừa mới hạ sốt, sao có thể nấu cơm? Em muốn ăn cái gì, anh làm cho em!”

Lương Tầm lắc đầu, “Không cần, tự tôi làm là được rồi.”

An Niên đẩy nhóc trở lại giường trên giường, “Bảo em đợi thì cứ đợi đi, em sinh bệnh, trẻ con sinh bệnh có đặc quyền, không cần làm gì hết, hiểu chưa?”