Chương 17

Nhưng nhìn kỹ lại, Tiểu Lương Tầm tựa hồ cũng cao thêm một chút, càng gầy hơn……

An Niên nhíu mày, đi theo sau.

Trong phòng, Lương Tế Sinh ho khan kịch liệt, Tiểu Lương Tầm bưng tới một chén nước ấm, sau khi Lương Tế Sinh uống xong, sắc mặt hòa hoãn một ít, “Chôn ở đâu?”

“Chôn cùng ba con.”

Lương Tế Sinh gật đầu, sau một lúc lâu, khàn giọng nói: “Tầm ca nhi, lúc này mẹ con cũng đi rồi, chỉ còn lại hai ông cháu ta.”

“Con đừng lo lắng, bộ xương già này của ta còn có thể tiếp tục lăn lộn mấy năm, ông nội nhất định nuôi con lớn thành người.” Đôi tay khô gầy và biến dạng của Lương Tế Sinh vỗ bả vai Lương Tầm, “Tầm ca nhi của chúng ta, nhất định sẽ bình an mà lớn lên.”

Ông lão nói mấy câu đã chịu đựng không nổi mà đi ngủ, Tiểu Lương Tầm trở lại phòng mình, sương phòng rất lạnh không giống như phòng Lương Tế Sinh còn có giường đất, công cụ sưởi ấm duy nhất chính là một chiếc chăn bông.

Nhưng Tiểu Lương Tầm tựa như không cảm giác được lạnh, ngồi ở trên giường phát ngốc, cũng không nhúc nhích.

An Niên nhìn đến trong lòng chua xót, cậu cẩn thận mà đến gần khoác cho Lương Tầm một cái áo dày. Cậu tổng cộng cũng chỉ mang theo hai bộ quần áo, bởi vì ba lô không chứa hết.

Cách áo khoác, An Niên vỗ nhẹ nhẹ bả vai của Tiểu Lương Tầm, nhẹ giọng an ủi, “Lương Tầm, em đừng khổ sở.”

Nói xong, An Niên muốn vả miệng mình một cái, lúc này kêu đừng khổ sở, sao có thể!

Nhưng Tiểu Lương Tầm lại trả lời cậu.

Lương Tầm lẳng lặng nhìn phía trước, như là đang hỏi An Niên, cũng như là đang hỏi chính mình, “Người sau khi chết trở về nơi nào?”

“Sẽ về với bầu trời.”

“Mẹ nói bà sẽ đi tìm ba.”

Mũi An Niên đau xót, “Sẽ, bọn họ sẽ ở bên nhau.”

“Vậy tại sao không dẫn tôi theo, tôi cũng muốn cùng bọn họ ở bên nhau.”

An Niên sửng sốt một chút, vội vàng nói, “Em không được có suy nghĩ này, em mới bao lớn ——”

Tiếng của An Niên đột nhiên im bặt, bởi vì Lương Tầm quay đầu nhìn cậu một cái, cậu không cách nào hình dung đó là ánh mắt như thế nào, trống rỗng, mờ mịt, vắng lặng, còn có màu đen vô biên vô tận.

Đó là một ánh mắt tuyệt đối không nên có ở trẻ con, An Niên bừng tỉnh nghĩ đến, cho dù Lương Tầm mới vài tuổi, nhưng đã nếm được cực khổ mà có khi có người cả đời cũng không chịu được.

Người ngoài lạnh nhạt cùng khinh nhục, cha mẹ người thân lần lượt ra đi, phảng phất một tòa núi lớn đè trên người đứa nhỏ gầy yếu này, đói khát và bần cùng lúc này có vẻ chẳng đáng là bao, những cái đó vết thương tâm lý đó, mới thật sự khắc vào xương cốt, mang theo đau đớn cả đời.

An Niên rốt cuộc cũng không thể nói nên lời an ủi, cổ họng cậu nghẹn lại, như có một cục bông mắc kẹt, nước mắt không nhịn được mà chảy xuống.

Lương Tầm hỏi: “Anh khóc cái gì?”

An Niên lau nước mắt, “Anh đau lòng, anh thấy em rất khổ sở.”

Lương Tầm lại lắc đầu, “Em không khổ sở, nơi này không tốt, mẹ rời đi mới là đi hưởng phúc, em hy vọng bà sẽ trải qua cuộc sống tốt hơn.”

An Niên kinh ngạc nhìn Lương Tầm, lúc này mới phát hiện trên mặt cậu bé thế nhưng không có cảm xúc khổ sở cùng bi thương, từ lúc cậu nhìn thấy Lương Tầm trên định núi, vẻ mặt của cậu bé chính là bình tĩnh như vậy, bình tĩnh đến gần như lạnh nhạt.

Vai Lương Tầm lạnh lùng như băng trong tương lai, vào giờ phút này tựa hồ đã bắt đầu hình thành.

An Niên bỗng nhiên có chút không biết làm sao, thậm chí là khủng hoảng, cậu không muốn nhìn thấy Lương Tầm biến thành dáng vẻ kia, cậu sợ hãi Lương Tầm sẽ đi theo kết cục trong sách.