Chương 16

An Niên đang có chút không biết nên đi nơi nào tìm Tiểu Lương Tầm, bỗng nhiên nghe thấy bên trong nhà vang lên âm thanh của một người phụ nữ, “Ai nha, anh không nhìn thấy, đúng là thảm.”

Lời này gợi lên lòng hiếu kỳ của An Niên, cậu nhìn vào cửa sổ, đáng tiếc cửa sổ bị dán giấy kín mít, cậu cái gì cũng nhìn không thấy. Cũng may nhà cũ cách âm không tốt ngược lại làm An Niên nghe được rõ ràng.

“Hôm qua tôi chính mắt nhìn thấy con chó con kia quỳ từng nhà vay tiền, phải cho mẹ nó chữa bệnh, cuối cùng cầu đến nhà tôi.”

“Vậy bà có cho mượn không?”

“Tôi không cho, nhà bọn họ chính là địa chủ, tôi cũng không dám có liên quan, hơn nữa, nhà nó nghèo như vậy, tiền cho mượn đi không phải cũng giống như ném đá xuống sống sao?”

“Bà nói cũng đúng, chẳng qua đứa bé thật có lòng hiếu thảo.”

“Hiếu thảo thì được cái gì, người còn không phải đã chết rồi sao!”

“Chết thật sao?”

“Đã chết rồi! Nhà tôi trở về nói, ngày hôm qua nửa đêm không có ai, phỏng chừng hôm nay kéo đến Bắc Sơn chôn đi.”

Câu nói kế tiếp An Niên không nghe, quay đầu lập tức chạy về phía bắc, gió lạnh gào thét xuyên qua miệng cậu, từ trong ra ngoài đều lạnh lẽo.

Cậu một đường chạy đến Bắc Sơn, theo ký ức chạy tới mộ của cha Lương Tầm, nếu Tiểu Lương Tầm hạ táng mẹ, hẳn là sẽ đi nơi đó.

Nhưng nơi đó cậu tới rồi lại không có ai, An Niên sửng sốt một giây, quyết định trở về Lương tìm.

Kết quả vừa quay đầu lại, cậu thấy một cảnh tượng đau lòng nhất trong cuộc đời này.

Dưới gió tuyết đầy trời, một thân ảnh nhỏ gầy mào đen kéo một tấm ván gỗ lớn, đón gió lạnh thấu xương, sắc mặt hờ hững mà từng bước leo lêи đỉиɦ núi.

Tuyết đọng dày nặng, mỗi bước chân của Lương Tầm, cẳng chân đều bị tuyết lớn bao phủ, rút ra, lại bước một bước, lưu lại một dấu chân thật sâu. Dọc theo đường đi không biết nó đã ngã bao nhiêu lần, cả người đều là tuyết, khuôn mặt đông lạnh đến trắng bệch, chỉ có kia một đôi tròng mắt đen nhánh như là hai cái vực khô không thấy đáy, trống rỗng mà tĩnh mịch.

Trái tim An Niên run rẩy giống như bị khoét một cái lỗ lớn, gió lạnh thổi qua, đau muốn chết.

Cậu chạy như bay xuống, từ ba lô móc ra một cái áo khoác bọc lấy Lương Tầm, sau đó chạy đến phía sau tấm ván gỗ giúp nó đẩy, nằm trên tấm ván gỗ kia là thân thể đã cứng đờ của Thôi Uyển Vân.

An Niên nhắm mắt không đành lòng nhìn, chỉ dùng sức đẩy tấm ván gỗ cùng Tiểu Lương Tầm đẩy đến đỉnh núi, hạ táng cô trông mồ của cha Lương Tầm.

Tiểu Lương Tầm vẫn luôn không mở miệng nói chuyện, cũng không nhìn An Niên, nó im lặng mà hạ táng mẫu thân. Sau đó quỳ gối trước mộ, rải xuống một ít tiền giấy.

Giấy vàng, tuyết trắng, trong trời đất trống trải chỉ còn lại hai màu sắc này, chúng nó trộn lẫn vào nhau, bị gió lạnh cuốn bay đến chân trời phía xa, biến mất, không còn được gặp lại người.

Trở lại nhà họ Lương, từ xa đã thật một ông lão đứng ở cửa nhìn xung quanh, khi nhìn thấy Lương Tầm, vội chạy tới xem xét, “Tầm ca nhi, không bảo con chờ ông cùng đi sao? Con… Khụ, khụ…… Sao lại đi một mình, con kéo nổi sao?!”

Ông lão vừa nói vừa ho khan, eo đều cong lại.

Tiểu Lương Tầm đỡ ông lão, vừa mở miệng thì giọng nói vô cùng khàn, “Ông nội, bên ngoài gió lớn, về phòng đi.”

An Niên lúc này mới nhận ra ông lão là Lương Tế Sinh, cậu có chút ngạc nhiên, này quả thật là già quá nhanh, rõ ràng mấy hôm trước cậu tới, Lương Tế Sinh còn rất dẻo dai, sao lại già yếu trong chớp mắt như thế này?