Chương 15

Gió nhẹ thổi qua, cậu đặt tay ở bên miệng, rống to với thung lũng, sảng khoái mà thở phào một hơi.

Rống xong, cậu phát hiện Lý Đàm đang dùng vẻ mặt một lời khó nói hết nhìn mình.

“Sao cậu lại nhìn tôi như vậy?”

Lý Đàm chỉ mặt cậu, ánh mắt phức tạp mà nói: “Cậu cái này…… Cắn không ít phải không?”

An Niên sửng sốt một chút mới phản ứng lại, cười mắng, “Cậu mới cắn thuốc! Tôi chỉ là có chút hưng phấn.”

“Hưng phấn cái gì?”

Vẻ mặt An Niên thần bí, “Đương nhiên không thể nói cho cậu.”

Cậu cúi đầu, nhìn sức sống dồi dào vô tận dưới chân mình, trải dài liên tục đến ngọn núi, phảng phất như nối liền với trời. Cậu hoảng hốt chớp mắt một cái, dường như thấy được cảnh sắc trong buổi tối ngày đó.

Cậu thở dài, “Đó là một trải nghiệm thật sự kỳ diệu.”

Leo núi xong trở về, An Niên nghỉ ngơi trong chốc lát lại vội vàng chạy đến câu lạc bộ cưỡi ngựa làm công, tuy rằng cậu còn mấy tháng nữa mới thành niên, nhưng cậu lớn lên rất dễ nhìn, giám đốc phá lệ cho cậu làm nhân viên phục vụ, dẫn ngựa thay khách, giải đáp một chút vấn đề cơ sở, bưng trà rót nước gì đó.

Không mệt, hơn nữa tiền lương cao, đây là công việc tốt nhất An Niên có thể tìm được trước mắt. Nếu làm tốt, cậu có thể tích góp được học phía đại học và và tiền sinh hoạt trong học kỳ đầu tiên trong mùa hè này.

An Niên từ nhỏ lớn lên ở cô nhi viện, không biết cha mẹ là ai, viện trưởng chính là người giám hộ của cậu, từ sau khi lên cấp ba cậu đã ở lại trong trường, lúc rảnh rỗi lại đi làm thêm kiếm tiền sinh hoạt.

Sắp thành niên cậu cũng không muốn tăng thêm gánh nặng cho cô nhi viện, sau khi thi đại học, cậu đã hoàn toàn dọn khỏi cô nhi viện, thuê một căn phòng nhỏ, vừa làm thêm vừa chuẩn bị nghênh đón cuộc sống đại học.

Hôm nay là cuối tuần, trại nuôi ngựa có rất nhiều người, có một ít là dẫn gia đình và con cái cùng nhau tới chơi.

An Niên nhìn cậu bé được ba bảo vệ cho cưỡi ngựa kia, bỗng nhiên nghĩ tới Lương Tầm, Tiểu Lương Tầm cũng thích ngựa, nếu là nó có thể tới nơi này nhất định sẽ rất vui vẻ.

Buổi tối tan tầm, cậu đi ngang qua khu đồ dùng của câu lạc bộ, nhìn một dãy thiết bị cưỡi ngựa rực rỡ treo trên tường, bỗng nhiên nổi lên một suy nghĩ, vì thế cầm tiền lương nóng hổi vừa đến tay, chọ cho Tiểu Lương Tầm một cái yên ngựa và một bộ dụng cụ.

Nhưng không mua giày, trẻ con lớn nhanh, nếu không vừa chân cũng không thể trả được, ngay cả yên ngựa cùng dụng cụ bảo hộ cũng là mua size lớn, rốt cuộc thì Lương Tầm tuổi còn nhỏ, chờ nó trưởng thành thì cưỡi ngựa mới an toàn.

Sau đó An Niên lại đến trước khi siêu thị đóng cửa, lấy một đống lớn đồ ăn cùng đồ dùng sinh hoạt, cảm thấy mỹ mãn mà về nhà.

Cậu bỏ tất cả đồ vật vào một cái ba lô lớn, đặt ở đầu giường, cõi lòng đầy chờ mong mà đi ngủ, cậu hy vọng buổi tối hôm nay cũng có thể thấy Tiểu Lương Tầm.

Đáng tiếc lại là một đêm không mộng.

Khi rời giường cậu ngơ ngác mà nhìn phòng, mất mát mà thở dài.

Nhưng cũng may trời cao không có làm cậu thất vọng thật lâu, vào buổi tối ngày thứ ba, cậu lại một lần nữa tới thế giới trong sách.

——

Lọt vào trong tầm mắt là một màu trắng chói mắt, gió bắc gào thét cuốn theo bông tuyết to như lông ngỗng, ập vào trước mặt An Niên, cậu dùng cánh tay che đậy một chút, sau đó nhìn quanh bốn phía, phát hiện mình xuất hiện trên một con đường nhỏ ở nông thôn.

Con đường, nhà ở, đồng ruộng tất cả đều bị tuyết bao trùm, khắp nơi mênh mang.