Chương 14

Tiểu Lương Tầm im lặng vài giây, “Tôi thích ngựa, trang trại phía đông có nuôi vài con ngựa, lúc trước tôi đã thấy qua một lần.”

“Màu đen, trên người giống như phủ một lớp dầu, rất sáng. Vó ngựa rất dày và mạnh mẽ, chạy đặc biệt nhanh, giống như muốn bay lên.” Lúc nói chuyện đôi mắt của Tiểu Lương cũng sáng lấp lánh, tựa hồ rất là hạnh phúc.

An Niên bị lây nhiễm cảm xúc của nó, nâng tay lên, mơ hồ mà xoa đầu nó, “Nếu có cơ hội dẫn em trở về thì tốt rồi, anh có thể dẫn em đi trang trại nuôi ngựa để cưỡi ngựa.”

Tiểu Lương Tầm nhìn cậu, “Nhà anh có trại nuôi ngựa sao?”

“Không có, lúc anh làm công ở câu lạc bộ, có cưỡi qua vài lần.” An Niên nghĩ nghĩ, “Đại khái cưỡi một lần tốn 4 500 đi.”

Tiểu Lương Tầm hơi mở to hai mắt nhìn, “4 500? Nhiều tiền như vậy.” Cả nhà bọn họ cả năm mới kiếm được mấy chục đồng tiền.

“A…… Tỷ suất hối đoái của bọn anh bên kia không giống với nơi này.”

“Rốt cuộc là anh từ đâu tới?”

An Niên cười, “Anh từ trời tới, anh là thần tiên.”

Tiểu Lương Tầm rũ mắt, “Gạt người.”

“Anh không gạt người, anh đúng thật là thần tiên.” An Niên vỗ balo của mình, “Em xem cái này, đây là hộp bách bảo, bên trong có đồ ăn, có quần áo, em muốn cái gì đều có thể biến ra.”

Tiểu Lương Tầm lười tranh cãi với cậu, cõng sọt tre lên đi ra ngoài.

“Ai, sao em lại không để ý tới anh!”

An Niên đuổi theo, cách áo khoác hung hăng vò tóc của Tiểu Lương Tầm.

Tiểu Lương Tầm vẻ mặt bất mãn mà kéo tay An Niên xuống, đi qua hướng khác.

An Niên cười cong đôi mắt, hai tay ôm sau đầu, nhàn nhã mà theo ở phía sau.

Trên bầu trời màu lam nhạt có mấy đám mây đang bay, ngọn gió cuối thu thổi qua làm lá cây sàn sạt rung động, ngẫu nhiên có một con chim bay ngang qua, không có lưu lại bất cứ dấu vết nào.

Vào ngày thứ ba, An Niên trở về thế giới cũ của mình.

An Niên chỉ là cảm thấy đột nhiên rất buồn ngủ, sau đó nhắm mắt lại, khi mở mắt ra đã trở về phòng mình, nằm ở trên giường.

Phản ứng đầu tiên của cậu là tìm di động, màn hình chợt sáng lên làm cậu híp mắt.

Ngày 11 tháng 6 năm 2022, 0 giờ 15 phút sáng.

Chỉ cách 12 phút so với thời gian trước khi cậu đến thế giới đó.

An Niên bỏ di động xuống, nhìn trần nhà suy nghĩ ngẩn ngơ.

Chẳng lẽ tất cả chỉ là một giấc mơ dài của cậu thôi sao? Nhưng khuôn mặt của Tiểu Lương Tầm rõ ràng còn quanh quẩn trước mắt, một giây trước khi tỉnh giấc, cậu còn đang cho thêm một bộ quần áo vào chăn của nó.

Đúng rồi! Quần áo!

An Niên vội vàng bò dậy, cái ba lô kia còn ở đầu giường, cậu mở ra vừa thấy, đồ ăn, thức uống, còn có áo khoác tất cả đều không thấy, bên trong chỉ có một đống bao bì bên trong.

An Niên nhếch khóe miệng, cuối cùng cười càng lúc càng lớn, bụm mặt cười to.

Không phải mơ, là thật sự.

Ba ngày kia cậu đều lục tục đưa đồ ăn cho Tiểu Lương Tầm, Tiểu Lương Tầm không cần, cậu đã xé bỏ những bao bì chứa thông tin, lặng lẽ bỏ vào ngăn tủ, chính là hy vọng sau khi mình rời đi, mấy thứ này có thể giúp cho Tiểu Lương Tầm một chút.

An Niên nằm ngửa trên giường cười đến đặc biệt vui vẻ, không nghĩ tới cậu thật sự xuyên qua một giấc mơ, xuyên đến thế giới trong sách kia, còn gặp được nhân vật mình thích.

Hậu quả của việc quá mức phấn khởi chính là, ngày hôm sau An Niên mang theo hai quầng mắt thâm đen đi leo núi, tuy là như thế, nhưng tâm tình của cậu vẫn rất hưng phấn.

Cậu cùng bạn học Lý Đàm mất hai giờ để leo đến đỉnh núi, dù cho kiệt sức, cả người đầy mồ hôi, nhưng từ đỉnh núi quan sát cỏ cây xanh mướt núi non trùng điệp, tức khắc cảm thấy mỏi mệt như tan biến trở nên vui vẻ thoải mái.