Chương 13

Lại xuất hiện! Lúm đồng tiền! Đôi mắt An Niên sáng bừng lên, trong lòng vui vẻ mà nghĩ, trẻ con, không phải vẫn rất dễ dỗ sao!

Ngày hôm sau trời còn chưa sáng, Tiểu Lương Tầm đã rời giường, đi vào phòng bếp làm cơm sáng cho cả nhà, nó là đàn ông con trai phải thay ba chăm sóc cho mẹ.

An Niên đi theo phía sau Lương Tầm, tò mò mà nhìn nó bận rộn.

Cơm sáng là mỗi người một chén cháo loãng cộng thêm một cái bánh bột ngô, bởi vì phải làm việc cả buổi sáng nên cơm sáng cần phải ăn no. Chỉ là cái bánh bột ngô kia để quá lâu, quá cứng, rơi xuống bàn cũng có thể nảy lên, phát ra âm thanh thanh thúy tựa như một hung khí.

Nhưng người một nhà này đã ăn thành thói quen, bánh bột ngô ngâm trong cháo nóng, mềm ra một chút, từng ngụm ăn vào bụng, ngay cả mảnh vụn cũng không còn.

Đây là năm 1969, đất đai khu vực Đông Bắc màu mỡ, người nhà quê không không trải qua ngày tháng tốt đẹp như người thành phố, nhưng ít ra có thể ăn no. Nhưng ở nhà họ Lương, An Niên chỉ có thấy cực khổ cùng đói khát.

Này đều bắt nguồn từ chiếc mũ “Địa chủ” ụp lên đầu bọn họ, mà cái mũ này còn đè nhà bọn họ ít nhất mười năm nữa.

Ăn xong cơm sáng, Thôi Uyển Vân cùng Lương Tế Sinh lại đi làm công.

Tiểu Lương Tầm đi quét tước chuồng trâu, dọn phân trâu.

Chuồng trâu gần sân phơi lúa, một con trâu đang nằm trên mặt đất nhai cỏ xanh, con trâu này là tài sản quan trọng nhất của toàn bộ đội sản xuất, gánh vác nhiệm vụ cày ruộng, kéo xe, vận chuyển, đại đội trưởng xem con trâu này so với tròng mắt còn quan trọng hơn, cố ý nói nếu ai chăm sóc làm trâu bị bệnh, lập tức sẽ trừ điểm công.

Nhưng thực tế việc này cũng không quá phức tạp, chỉ là mệt và hôi, công điểm cũng rất ít, vì thế không có người trưởng thành nguyện ý làm công việc tốn công vô ích này, phần lớn là trẻ con trong thôn thay phiên nhau làm.

Mùi của chuồng trâu thật sự không ổn, trên mặt đất hoặc là bùn hoặc là phân, không có chỗ để đặt chân. An Niên nhón chân đi vào, lại nhăn mũi vì thối, dùng tay nắm mũi.

Nhưng sắc mặt Tiểu Lương Tầm lại không đổi, tập mãi thành thói quen, trước tiên nó đổi cỏ tươi trong máng, lại thêm nước sạch, sau đó cầm lấy cái chổi còn cao hơn người khác kia, từng chút dọn dẹp phân trâu trên mặt đất.

Nó nhìn thoáng qua quần áo sạch sẽ và vẻ mặt của An Niên, nói: “Trên mặt đất không sạch sẽ, anh đi ra ngoài đi.”

An Niên sửng sốt một chút, chậm rãi lấy ra tay, nhóc còn còn có thể chịu khổ như vậy, thì sao cậu lại nhịn không nổi. Cậu lắc đầu, “Anh ở cùng em.”

Tiểu Lương Tầm không nói nữa, nhưng động tác nhanh lên không ít, nó quét những dơ bẩn trên mặt đất thành một đống, dùng cái xẻng xúc đi, cái xẻng kia rất nặng, hơn nữa phân trâu cũng nặng, An Niên phỏng chừng bản thân mình cũng không đứng dậy nổi nhưng Lương Tầm lại giống như rất nhẹ nhàng, bước chân vững chắc mà xúc đồ vật dơ bẩn ra ngoài, cánh tay nhỏ gầy kia giống như ẩn chứa sức mạnh vô hạn.

Một trận gió thổi qua, thổi bay không khí ngột ngạt, không khí trong chuồng trâu lập tức trở nên tươi mát không ít.

Tiểu Lương Tầm cầm bàn chải chải lông cho con trâu, con trâu già thoải mái khẽ kêu, trên mặt Tiểu Lương Tầm cũng lộ ra một nụ cười nhỏ bé.

An Niên hỏi: “Em thích trâu sao?”

Tiểu Lương Tầm nói: “Đại Hoàng rất nghe lời, có thể làm việc.”

An Niên cười, “Em còn đặt tên cho trâu nữa sao?”

Tiểu Lương Tầm nhấp môi, tựa hồ có chút ngượng ngùng.

Hiếm khi nhìn thấy được một khía cạnh này của Tiểu Lương Tầm, An Niên nghĩ muốn biết thêm về nó, lập tức hỏi: “Em còn thích cái gì nữa không?”