Chương 2

“Đả đảo địa chủ!”

“Đả đảo phần tử xấu!”

“Đả đảo Lương Tế Sinh, Lương Hoành Xương!”

Một đám người la hét, tiếng ồn ào đánh thức An Niên.

An Niên rùng mình một cái, đây là nơi nào? Cậu hoảng sợ mà nhìn bốn phía, nơi này hình như là một cái sân, bị tường đất cũ kỹ đổ nát vây quanh. Trong sân chật ních người, bọn họ phần lớn mặc áo lam màu lam đen kiểu cũ, giơ nắm tay, mặt đỏ bừng trông đầy vẻ tức giận, ánh mắt hưng phấn mà nhìn lên trên lễ đài, cực kỳ giống một đám thú phát cuồng.

An Niên không khỏi nhìn theo ánh mắt của bọn họ lên trên lễ đài, nơi đó có ba người đang quỳ, hai người đàn ông một người phụ nữ, tay chân bị trói, vẻ mặt chết lặng, ánh mắt trống rỗng, tựa hồ đã quen với loại tình huống này.

"Nhóm Xã viên, mọi người nghe tôi nói!"

Một người đàn ông trung niên đi lên lễ đài, hô to với người phía dưới, ông ta dường như là một người có uy quyền, trong sân rất nhanh đã yên tĩnh lại, mọi người đều nhìn ông ta, nghe ông ta nói.

“Nhóm xã viên, các thôn dân, tôi nghĩ mọi người đều biết ba người trên đài này, đại địa chủ Lương Tế Sinh, con ông ta là Lương Hoành Xương cùng con dâu Thôi Uyển Vân. Bọn họ đã từng là đại địa chủ của thôn ta, đại thân hào, chiếm giữ tất cả ruộng đồng cùng tài sản, những ngày tháng trong quá khứ, chúng ta vẫn luôn bị bọn họ nô dịch, áp bách, đời đời đều làm trâu làm ngựa cho nhà họ Lương bọn họ. Chúng ta cực khổ lao động làm ruộng, lại phải giao địa tô cho bọn họ, quanh năm suốt tháng ăn không no. Mà bọn họ cái gì cũng không cần làm, là có thể ngồi mát ăn bát vàng, ăn thịt cá. Mọi người nói xem, này có công bằng không?”

“Không công bằng!”

“Không công bằng! Dựa vào cái gì chúng ta làm việc còn bọn họ ăn thịt!”

“Đúng vậy, đều là người, dựa vào cái gì mà mỗi ngày chúng ta phải khổ như vậy!”

Người đàn ông trung niên nâng tay lên rồi hạ xuống, ra hiệu cho đám đông đang tức giận bình tĩnh lại.

“Mọi người nói không sai, cho nên, mấy năm trước, quốc gia vĩ đại của chúng ta đã ban phát một pháp lệnh, tuyên bố trả lại ruộng đất cho giai cấp vô sản bần nông và trung nông chúng ta. Vì thế chúng ta tịch thu ruộng đồng và tài sản trong nhà của địa chủ và phú nông, nông dân chúng ta hoàn toàn xoay người làm chủ!”

“Giai cấp vô sản vạn tuế! Nông dân vạn tuế!”

“Giai cấp vô sản vạn tuế!”

Trải qua một trận hò hét, trong đám đông có người lớn tiếng hỏi: “Đại đội trưởng, những việc này đã được thông qua, sao hôm nay lại lôi ra nữa, có phải phần tử xấu này lại làm chuyện xấu nữa không?”

Người đàn ông trung niên được gọi là đại đội trưởng gật đầu, “Diệp Chí Dân, câu hỏi này của cậu rất hay.”

Thấy mọi người đều nhìn về phía mình, khuôn mặt Diệp Chí Dân lộ ra vẻ đắc ý.

“Chí Dân, nghe nói nhà ông hôm nay ăn cá?”

Diệp Chí Dân cười khì khì, “Có một con thôi, là một con cá trắm cỏ nhỏ.”

Vẻ mặt các thôn dân xung quanh cực kỳ hâm mộ, tiến đến trước mặt gã ngửi, lại chép miệng, giống như bản thân cũng được ăn thịt.

“Chí Dân, Phúc Bảo của nhà ông đâu, sao ông không ôm ra cho mọi người nhìn xem, để mọi người cũng dính chút may mắn.”

“Phúc Bảo thật là may mắn, tôi nghe nói con sống kia đã lâu không có cá, sao ông ôm Phúc Bảo qua là có thể bắt được?”

Diệp Chí Dân càng đắc ý, khóe miệng đều muốn kéo đến mang tai, “Còn không phải sao, con gái của tôi là sao may mắn chuyển thế!”

Diệp Chí Dân? Phúc Bảo?

Mấy cái tên này sao lại quen thuộc như vậy? An Niên nhíu mày, giây tiếp theo mở to hai mắt nhìn, Phúc Bảo còn không phải là nữ chính cá koi trong tiểu thuyết mà cậu đọc tối hôm qua sao? Diệp Chí Dân chính là cha Phúc Bảo.