Chương 3

An Niên cảm thấy không thể tưởng tượng, bản thân mình sao lại xuất hiện trong sách?

Cậu không có thời gian nghĩ nhiều, đại đội trưởng trên sân khấu đã cắt ngang suy nghĩ của cậu: “Được rồi, mọi người nghe tôi nói, ngày hôm qua một Hồng vệ binh trong huyện, đồng chí Lý Cẩu, theo lệnh của Cách Ủy Hội tới thôn chúng ta điều tra, kết quả lục soát được một ít đồ vật trong nhà họ Lương, sau đây để cho đồng chí Lý Cẩu giải thích cho mọi người!”

Phía dưới phát ra tiếng vỗ tay.

Một chàng trai trẻ tuổi mặc quân trang, đầu đội mũ có ngôi sao năm cánh màu đỏ bước lên sân khấu, vẻ mặt anh ta kiêu căng, trong mắt đều là vẻ ngạo mạn.

“Ngày hôm qua, tôi đến nhà họ Lương điều tra, bọn họ luôn miệng nói không có giấu đồ vật, kết quả vẫn bị tôi lục soát ra được.” Anh ta mở hai quyển sách trong tay ra cho những người phía dưới xem, “Hai quyển sách này đều được viết bằng tiếng Anh, mọi người có biết tiếng Anh là cái gì không? Tiếng Anh chính là chữ viết của người nước ngoài, chính là ngôn ngữ của chủ nghĩa tư bản!”

Bốn chữ “Chủ nghĩa tư bản” vừa thốt ra, các thôn dân tức khắc ồ lên.

“Chủ nghĩa tư bản cũng không phải là thứ tốt, chúng ta phải tiêu diệt chủ nghĩa tư bản!”

“Nhìn là biết người nhà họ Lương không an phận, hẳn là nên bắt bọn họ diễu phố!”

Lý Cẩu chờ mọi người an tĩnh lại, ánh mắt đảo quả bên cạnh, từ trên cao nhìn xuống nhìn xuống ba người nhà họ Lương đang quỳ gối, ném mạnh sách xuống đất, lạnh lùng nói: “Các người thành thật mà trả lời, các người giấu thứ này là muốn làm gì! Có phải có liên hệ với nước ngoài không? Có phải là có liên quan đến gián điệp của địch không? Có phải muốn khôi phục chủ nghĩa tư bản không?”

Lương Tế Sinh chậm rãi lắc đầu, giải thích nói: “Vị tiểu tướng này, cậu hiểu lầm, đây là chỉ là quyển sách mà thôi, là tôi mua của người khác từ hơn hai mươi năm trước.”

“Ông có cái gì để chứng minh là ông mua nó từ người khác!”

Lương Tế Sinh nói: “Cậu có thể đọc thử, chỉ là một tiểu thuyết tiếng Anh bình thường thôi, nội dung rất dễ hiểu, không có gì bất hợp pháp.”

Những lời này không biết chọc trúng dây thần kinh nào của Lý Cẩu, trên mặt gã hiện lên một tia tức giận, sau đó trừng mắt nói: “Ai biết ông có giấu thư từ bí mật trong sách không, có ám hiệu ông dùng để trao đổi với gián điệp không? Trả lời nhanh lên!”

Trong lời nói của gã trực tiếp định tội danh có liên hệ với gián điệp của địch cho người nhà họ Lương.

“Trả lời nhanh lên!”

“Trả lời nhanh lên!”

“Đánh chết mấy phần tử xấu này!”

Không biết ai hô một tiếng, các thôn dân tức khắc hưởng ứng, lấy ra trứng thối bọn họ đã sớm chuẩn bị ném lên sân khấu, trong lúc nhất thời trở nên hỗn loạn, thậm chí còn có người đổ một thùng phân người.

Mùi hôi ngập trời, chật vật hỗn độn.

Lương Hoành Xương bị ném một đầu trứng thối, khóe miệng nở một nụ cười châm chọc, anh sớm biết những người này sẽ không dễ dàng buông tha cho nhà bọn họ, nhiều năm như vậy, chuyện như vậy luôn diễn ra. Mẹ đã chết, em trai chết, em gái cũng đã chết, lần này đến phiên ai đây, chỉ sợ khi cả nhà bọn họ đều chết hết mới có thể làm những người này vui vẻ đi.

Lương Hoành Xương nhìn đám đông dưới sân khấu, những gương mặt đó đều rất quen thuộc, hầu hết đều từng là người làm lâu năm trong nhà, trong nhà cho bọn họ ăn uống, cho bọn họ tiền công, còn cho bọn họ thuê ruộng đồng, hiện tại anh nhắm một mắt lại vẫn nhìn thấy hình ảnh bọn họ khom lưng uốn gối mà nở nụ cười lấy lòng mình. Nhưng hôm nay, quỳ gối nơi này chịu khuất nhục cùng phê phán lại là mình.