Chương 4

Lương Hoành Xương nghi hoặc mà nghĩ, gia mình thật sự có tội ác tày trời như vậy sao? Nhà người khác thu địa tô đều thu 5 phần, nhà bọn họ chỉ thu hai phần, năm thiên tai thì cũng miễn, phát cháo và lương thực thì mỗi năm đều làm. Năm em trai sinh ra, bày tiệc trong thôn ba ngày ba đêm, khi đó người trong thôn nói như thế nào.

“Ông Lương thật là một người tốt, yêu thương những bá tánh khổ cực chúng ta, nhất định sẽ gặp được kết quả tốt.”

Người tốt? A, người tốt quỳ xuống trước mặt họ!

Lương Hoành Xương nhìn Lý Đại Ngưu, người đang hào hứng và kích động nhất, anh còn nhớ rõ người này tay chân không sạch sẽ, ở trong nhà đôi khi sẽ lấy cắp vài đồ trang trí quý giá, đổi lại là chủ nhân nhà khác đã sớm đánh chết, nhưng mình chỉ là đuổi gã đi, như vậy cũng có thể gây thù hận sao?

Còn có Vương Quý dẫn theo đứa nhỏ kia, anh nhớ rõ năm đó con của gã bệnh nặng đến sắp chết, chính mình cho gã nghỉ, trả lại cho tiền để gã dẫn con đi khám bệnh. Nhưng tại sao ánh mắt gã nhìn mình lại không có chút cảm kích, ngược lại là vui sướиɠ và cười nhạo khi thấy người gặp họa?

Đất đai, ruộng đồng, tiền tài của nhà mình đã sớm bị bọn họ chia nhau không còn gì, nhưng vì sao lại không chịu tha cho nhà mình?

Đánh thổ hào, chia đồng ruộng, rốt cuộc là tiêu diệt giai cấp hay là người đây?

Không nghĩ nữa, quá mệt mỏi, chỉ cần người chết, những người này hẳn sẽ ngừng lại. Anh là người đọc sách, đáng tiếc không thể sạch sẽ mà rời đi.

Lương Hoành Xương nhìn cây cột cách đó không xa, cuối cùng quay đầu lại nhìn con trai bị bắt ở trong góc nhưng vẫn lo lắng nhìn về phía mình, nhẹ nhàng cười.

“Tầm ca nhi, sống cho thật tốt.” Anh không tiếng động nói.

“Ầm ——”

Âm thanh này đặc biệt lớn trong đám đông hỗn loạn, máu đỏ tươi chảy xuống dưới thân Lương Hoành Xương, các thôn dân la hét chạy tán loạn. Lý Cẩu chẳng qua cũng chỉ là một thằng nhóc loai choai mười mấy tuổi, ngày thường đi theo nhóm Hồng Vệ binh đánh nhau thì không sao, hiện giờ vừa thấy nháo ra mạng người, lập tức bị dọa cho run rẩy, bỏ chạy mất.

“Ba!”

“Hoành Xương!”

Lương Tế Sinh ngơ ngác mà nhìn con trai ngã xuống đất không dậy nổi, Thôi Uyển Vân bổ nhào vào người chồng khóc kêu. Một cậu bé thoát khỏi trói buộc liều mạng chạy về phía đài cao nhuốm đầy máu.

“Tầm ca nhi, không được khóc.”

Trán của Lương Hoành Xương có một cái lỗ lớn, máu chảy ào ạt nhưng dường như không cảm nhận được đau đớn còn nhìn cậu bé nói chuyện.

“Ba, con không khóc!”

Cậu bé dùng sức lau nước mắt, khuôn mặt bẩn thỉu như mèo hoa nhỏ.

“Tầm ca nhi, ba, ba dạy con, một bài học cuối cùng.”Khóa miệng Lương Hoành Xương trào ra bọt máu, “Là đàn ông con trai, xương cốt phải cứng, phải chịu khổ, không chịu nhục, đổ máu, không đổ lệ.”

“Ba.” Cậu bé kìm nén nước mắt, “Ba chảy thật nhiều máu.”

“Nhớ kỹ chưa?” Lương Hoành Xương hỏi.

“Nhớ kỹ!” Cậu bé hít hít cái mũi, tựa hồ biết ba mình muốn chết, ánh mắt chứa đầy bi thương, mím chặt môi.

Lương Hoành Xương lộ ra vẻ vui mừng, gian nan mà nhìn về phía vợ mình, nâng tay lên muốn sờ khuôn mặt nàng, nhẹ giọng nói: “Thực xin lỗi.”

Tay anh rơi mạnh xuống.

“Hoành Xương!”

Thôi Uyển Vân ôm thi thể Lương Hoành Xương gào khóc, cô là một cô gái được nuôi dưỡng trong gia đình truyền thống, nhưng giờ phút này cô rốt cuộc bất chấp lễ nghi cùng hình tượng, cô khóc, cô kêu, cô không có cách nào, chỉ có thể dùng thanh âm cùng nước mắt để phát tiết bi phẫn trong lòng.

Lương Tế Sinh bật khóc.

“Sao lại chết rồi.”