Chương 8

An Niên nghi hoặc, “Sao lại không cần?”

Lương Tầm lắc đầu, “Bị người khác thấy sẽ gặp phiền phức.”

Người nhà họ Lương bị chụp cái mũ “Địa chủ” “Phần tử xấu”, bị vô số đôi mắt trong thôn nhìn chằm chằm, bọn họ cần phải nghèo, phải khổ, cần phải ngã xuống vũng bùn mới có thể làm những người đó cảm thấy thỏa mãn, khuây khỏa, bọn họ mới có thể thở một hơi.

Hiểu rõ việc này, An Niên càng đau lòng, suy nghĩ một chút vẫn thu quần áo lại, thà bị lạnh còn hơn bị kéo ra ngoài chỉ trích.

Cậu kéo cặp sách lên, bỗng nhiên thấy trong túi có một ít đồ ăn, “A” một tiếng, lấy ra một túi bánh quy, xé bao bì, dùng khăn giấy bọc lấy đưa cho Lương Tầm, “Cho em ăn.”

Hương vị thơm ngọt theo gió nhẹ bay vào mũi Lương Tầm, bụng tức khắc vang lên âm thanh "ùng ục".

Nhóc con vẫn lắc đầu từ chối.

“Vì sao không cần? Không phải đói bụng sao?” An Niên khó hiểu, bẻ ra một miếng bỏ vào trong miệng, ăn cho nó xem, “Không có độc.”

Lương Tầm dừng động tác cắt cỏ lại, tròng mắt đen nhánh nhìn chằm chằm An Niên, “Anh đi đi, cái gì tôi cũng không thể giúp được anh, tôi không thể giúp anh hoàn thành tâm nguyện, cũng không thể giúp anh đầu thai, anh đi tìm người khác đi.”

“Ai?” An Niên gãi gãi đầu, “Anh không phải quỷ.”

Lương Tầm rũ mắt, lập tức đi về phía trước, thấp giọng nói: “Tôi không quan tâm anh là thứ gì, đừng đi theo tôi.”

An Niên giật mình, cất bước theo sau, “Nhưng chỉ mình em có thể thấy anh, nên anh muốn đi theo em.”

Lương Tầm không hề để ý đến cậu, nắm lưỡi hái lưu loát mà cắt cỏ, nó lớn lên nhỏ gầy, sức lực lại rất lớn, cánh tay gầy guộc múa may là có thể cắt được một nắm cỏ lớn.

An Niên nhìn động tác lưu loát dứt khoát của nó, cảm thấy lạnh lùng khó hiểu, nhưng ngay sau đó lại nảy lên đau lòng, một đứa bé nhỏ như vậy cũng đã làm việc thuần thục đến thế.

Đang nghĩ ngợi, cách đó không xa có mấy đứa nhóc đi tới, cũng là cõng sọt tre cắt cỏ, ríu rít mà chạy nhảy.

Nhìn thấy Lương Tầm đều sửng sốt, sau đó vui cười chạy đến trước mặt.

“Nhìn xem, chó con nhà địa chủ!”

“Mẹ tao không cho chơi với nó, nói trên người nó có đồ vật dơ bẩn, dính vào sẽ rửa không sạch.”

Có đứa nhóc cõng sọt trốn xa, cũng có đứa nhóc cứng rắn tiến lại gần, ý muốn thu hút chú ý của Lương Tầm, Lương Tầm ở trong mắt bọn nó là một người có thể bị bắt nạt trút giận.

Nhưng Lương Tầm không để ý tới bọn nó, cũng chỉ im lặng mà cắt cỏ.

Nhưng mà mấy đứa nhóc bị nó làm lơ có chút buồn bực.

“Chó con!” Có một đứa nhóc trên mặt nước mũi tèm lem nhặt một hòn đá ném về phía Lương Tầm.

Lương Tầm tránh qua một bên, đổi lại là bắt nạt ngày càng trầm trọng của lũ trẻ, bọn nó cảm thấy chơi thật vui, sôi nổi nhặt đá lên ném Lương Tầm.

“Này! Mấy con gấu con này!” An Niên tức giận đến không nhịn được, muốn tiến lên thu thập bọn nó, lại thấy Lương Tầm trốn cũng không trốn, ngây ngốc mà đứng ở kia để bị đánh.

Trong lòng cậu sốt ruột, trở tay ôm Lương Tầm vào trong lòng ngực, dùng lưng ngăn cản những hòn đá bay tới đó.

Từ góc độ của mấy đứa nhóc, cũng chỉ thấy hòn đá tới cách Lương Tầm tầm nửa thước, lại tự động rơi xuống, phảng phất như có một thế lực vô hình chặn lại.

“Má ơi! Có quỷ!”

Đám gấu con sợ tới mức lập tức giải tán, vừa chạy chạy vừa gào khóc.

“Em có sao không? Có ném tới em không?”

Đôi mắt đen nhánh của Lương Tầm nhìn chằm chằm An Niên, nhìn vẻ căng thẳng vôi vàng trên mặt cậu, có chút sững sờ.