Chương 34: Nịnh Nịnh chúng ta sinh một đứa con được không

Bên này, Trần Nguyên Bảo được rửa sạch oan khuất, cậu bé đi đường đều cảm thấy như đi trên mây.

Cậu chỉ thiếu mỗi việc là cầm tay dì nhỏ của mình ở trên sân thể dục nhảy nhót hai cái, rồi thực hiện một bài nhảy đá chân kỹ thuật.

Tô Hòa Nịnh giữ chặt hai tên không bớt lo này: “Nguyên Bảo, em còn chưa nhận được lời xin lỗi!”

Trần Nguyên Bảo gãi gãi đầu, lúc này mới phản ứng lại: “Đúng nha, cậu ta chưa xin lỗi em!”

Trần Nguyệt Bạch lại lấy chày cán bột đem ra, hướng về phía hai cha con Lý Thiên Lỗi nói:

“Xin lỗi! Trộm đồ còn vu oan cho Nguyên Bảo của chúng tôi! Ông đã dạy dỗ con mình như thế nào vậy?”

Trong lòng Lý Thiên Lỗi nghẹn khuất đến cực điểm, liếc mắt nhìn Lý Nhị Mao một cái, hận không thể dùng ánh mắt đánh chết cậu bé.

Lý Nhị Mao bị dọa đến hai chân đều run rẩy, nó rất sợ ba mình. Ba nó là người vặn đinh ốc, đôi tay vốn khỏe mạnh, có đôi khi tức giận còn dùng cờ lê đánh nó, thật sự rất đau.

Thậm chí không cần Lý Thiên Lỗi giơ tay lên, Lý Nhị Mao đã bị dọa khóc.

“Ba, con sai rồi, con cũng không dám nữa a a a!!”

Lý Thiên Lỗi hung tợn mà ấn đầu Lý Nhị Mao, ép buộc cậu bé phải cuối đầu trước Tô Hòa Nịnh và Trần Nguyên Bảo.

Tô Hòa Nịnh cau mày, tên Lý Thiên Lỗi này tạo cho cô một loại cảm giác rất không tốt. Bao gồm cách ông ta dạy dỗ con cái, Lý Nhị Mao lớn lên trong hoàn cảnh này bị lệch lạc cũng là bình thường.

Nhưng Lý Nhị Mao dù sao cũng là con nhà người ta, Tô Hòa Nịnh chỉ có thể chăm sóc cho gia đình của mình.

Lý Thiên Lỗi nhấc chân đá thật mạnh trên mông của Lý Nhị Mao.

Một đá này, có lẽ là đá đến xương cùng của cậu bé, đau đến mức Lý Nhị Mao quỳ rạp trên mặt đất thở hổn hển.

Cậu bé “Ô ô ô” mà khóc lên, mơ hồ không rõ là đang kêu cái gì.

Tô Hòa Nịnh cẩn thận nghe, mới biết được Lý Nhị Mao nhỏ giọng kêu “Mẹ”.

Lý Thiên Lỗi càng bực bội: “Còn dám kêu loạn một câu tao đánh chết mày!”

Lý Nhị Mao nháy mắt không dám nhắc đến mẹ nữa.

Lý Thiên Lỗi nhìn Lý Nhị Mao không vừa mắt, lại lần nữa nhấc chân lên, Tô Hòa Nịnh trực tiếp lạnh lùng nói:

“Đủ rồi, đừng thể hiện bạo lực và thiếu văn hóa trước mặt trẻ con được không?”

Động tác của Lý Thiên Lỗi dừng lại, quay đầu nhìn thấy một đám trẻ con trong mắt đều là sợ hãi, hiển nhiên là bị ông ta dọa sợ.

Đổi lại là người phụ nữ khác, Lý Thiên Lỗi đã trực tiếp mở miệng mắng rồi nhưng người này lại là Tô Hòa Nịnh ——

Chậc, phụ nữ quả nhiên cần phải cay một chút, mới đủ hứng thú!

Đôi mắt của Lý Thiên Lỗi đảo quanh trên người Tô Hòa Nịnh như là đang đánh ra cái chủ ý gì. Ông ta không rảnh quan tâm đến Lý Nhị Mao có đau hay không, có đang khóc không.

Tống Ngọc Trạch rất không thích Lý Thiên Lỗi nhìn Tô Hòa Nịnh như vậy, anh ta đang muốn mở miệng: “Ba của Nhị Mao……”

“A Trạch! Chúng ta cũng nên trở về thôi? Đừng để mẹ đợi lâu!”

Đỗ Bạch Vi ôm cánh tay của Tống Ngọc Trạch, mạnh mẽ lôi anh ta đi.

Mặc kệ Tống Ngọc Trạch có tránh thoát như thế nào, Đỗ Bạch Vi đều không buông tay.

Trước đây cô ta từng nhìn thấy Lý Thiên Lỗi đi cùng với mấy tên lưu manh du thủ du thực trong thôn Bạch Mã.

Trong lòng Đỗ Bạch Vi cười lạnh, cô ta muốn nhìn xem Tô Hòa Nịnh có thể thu được chỗ tốt gì từ trong tay mấy tên lưu manh du thủ du thực này.

Lý Thiên Lỗi chủ động đề nghị: “Hôm nay con trai tôi quả thật đã làm sai, vậy tôi sẽ trực tiếp giáp mặt ba mẹ của Nguyên Bảo để xin lỗi?”

Trần Nguyệt Bạch nhìn thấy Lý Thiên Lỗi này liền hết muốn ăn: “Không cần, các người mau đi đi!”

Nhưng Lý Thiên Lỗi không nghe, vẫn luôn đi theo phía sau các cô, một hai phải tới cửa xin lỗi.

Tô Hòa Nịnh không biết Lý Thiên Lỗi này đang bày mưu gì.

Chỉ thấy ông ta lôi kéo Lý Nhị Mao đi đến trước nhà cậu của cô bắt đầu các loại thành khẩn xin lỗi.

Trần Lăng Châu lập tức hiểu chuyện gì đang xảy ra, ông chủ động xin lỗi con trai mình Trần Nguyên bảo.

“Xin lỗi, Nguyên Bảo, là ba vô dụng! Không có thể làm sáng tỏ lấy lại công bằng cho con.”

Trước đó Trần Nguyên Bảo vẫn còn rất ngạo kiều, hiện tại thấy ba mình xin lỗi, cậu bé cũng không phải là đứa trẻ vô cớ gây rối.

“Vậy được rồi, ba, con không giận ba nữa.” Trần Nguyên Bảo tiến lên ôm lấy ba mình, “Giải hòa!”

Trần Nguyên Bảo, tiểu khờ khạo này cho rằng cách hòa giải của mình rất “Đàn ông”, trên thực tế ở trong mắt mọi người nó rất trẻ con và đáng yêu.

Lý Nhị Mao nhìn bầu không khí ở chung của Trần Nguyên Bảo và Trần Lăng Châu, hâm mộ đến độ muốn khóc.

Nếu nó có một người ba tốt như vậy thì thật tốt, mẹ nó đã bị Lý Thiên Lỗi đánh đến chịu không nổi, chạy về nhà mẹ đẻ không trở lại.

Mẹ cũng không cần nó nữa, Lý Nhị Mao rất sợ có một ngày mình sẽ bị đánh chết ở trong nhà.

Lý Thiên Lỗi xin lỗi xong, ánh mắt nhịn không được bay vào trong nhà.

Tô Hòa Nịnh thình lình nói: “Ông đang nhìn cái gì?”

Lý Thiên Lỗi vội vàng cười cười: “Không có gì, tôi cảm thấy ngôi nhà này có cấu trúc giống nhà của tôi.”

Tô Hòa Nịnh nhíu mày lại, cô đang cảm thấy có gì đó không đúng thì trong tay cô đã bị Trần Nguyệt Bạch nhét một cây chày cán bột!

Tô Hòa Nịnh: “……???”

Vẻ mặt cô ngơ ngác, liền nhìn thấy dì nhỏ Trần Nguyệt Bạch nhanh nhẹn chạy ra khỏi nhà.

Bà Hứa rất tức giận: “Ta tìm chày cán bột cả buổi trời! Thì ra là đứa con xui xẻo trời phạt này cầm đi!”

“Con là đi đến trường học của Nguyên Bảo đánh nhau sao? Còn cầm theo gậy gộc thô như vậy!”

Trần Nguyệt Bạch xòe tay ra: “Không phải con lấy a, mẹ, mẹ xem, là Nịnh Nịnh…… Ai da!”

Cô còn chưa nói xong, đã bị bà Hứa cầm chổi chuẩn xác đập vào mông.

Trần Nguyệt Bạch vừa trốn vừa chạy trong sân chạy: “Mẹ! Con cũng đã hai mươi tuổi rồi! Cho con chút mặt mũi!”

Cô còn lấy một đồng từ trong túi ra: “Cho mẹ một đồng tiền, cầm tiền đừng đánh con nữa!”

Sắc mặt của bà Hứa tối sầm, vô tình bước chân càng nhanh hơn.

Tô Hòa Nịnh và Trần Tương Nghi đều nhịn cười đến khó chịu.

Lúc đi ra ngoài lần nữa, hai cha con Lý Thiên Lỗi đã đi rồi.

Tô Hòa Nịnh thấy sắc trời đã muộn, cô nói với bà Hứa: “Bà nội, con và mẹ trở về trước, ngày mai lại đến thăm bà.”

Trần Nguyệt Bạch vui vẻ: “Thật tốt quá! Tới đi tới đi!”

Bà Hứa trợn trắng mắt: “Tới cái gì mà tới, Nịnh Nịnh không bận sao? Con cho rằng ai cũng chơi bời lêu lổng giống con sao!”

Tô Hòa Nịnh lại bật cười.

Sợ Tạ Niên Cảnh chờ lâu, cô và Trần Tương Nghi vừa nói vừa cười đi về nhà.

Một bóng người ẩn sau gốc cây lén nhìn Tô Hòa Nịnh và Trần Tương Nghi, rồi dần dần biến mất trong màn đêm đang buông xuống.

***

Buổi tối, Tô Hòa Nịnh nằm ở trên giường, lại mơ thấy không gian của cô.

Cô nhìn thấy mình đem nước linh tuyền cho bà nội Hứa và mợ uống, thân thể hai người đều được cải thiện không ít, mợ khôi phục sức khỏe và cười rộ lên rất ngọt ngào.

Dì nhỏ, mợ và mẹ của cô tính cách càng trở nên vui vẻ và hướng ngoại.

Cũng dần dần thoát khỏi "khuôn khổ" và "quy định" mà thời đại này đặt ra cho phụ nữ, càng ngày càng giống với tính tình của Tô Hòa Nịnh.

Trong thôn dần dần truyền lưu ra một câu: “Chọc ai cũng đừng chọc đến phụ nữ Trần gia, từng người một, chậc chậc chậc!”

Tô Hòa Nịnh cười đến rất vui vẻ: “Thật tốt quá.”

Hình ảnh trước mắt đột nhiên chuyển đổi.

Một thân thể nóng bỏng đột nhiên áp vào lưng Tô Hòa Nịnh.

Cô cúi đầu xuống và nhìn thấy, cánh tay rắn chắc của người đàn ông vòng qua eo cô, ôm cô vào lòng.

Tô Hòa Nịnh không cần quay đầu lại cũng biết đây là ai.

“Niên Cảnh…… Chồng ơi, anh ôm em chặt quá.”

Cô làm nũng nói xong, liền bị người đàn ông ngậm lấy vành tai.

Tiếp theo, giọng nói trầm thấp từ tính vang lên bên tai làm Tô Hòa Nịnh đỏ mặt tai hồng.

“Nịnh Nịnh, anh muốn mỗi đêm đều ôm em như vậy, anh đã muốn em từ rất lâu rồi.”

“Từ rất lâu trước đay, anh đã muốn em trở thành người phụ nữ của anh.”

Tô Hòa Nịnh mềm nhũn thành một vũng nước, chỉ có thể mặc cho người đàn ông không ngừng thì thầm ở bên tai cô.

“Chồng ơi, anh đừng nói nữa……”

Cô muốn bụm mặt, lại bị anh ngẩng đầu, tùy ý hôn môi.

Tô Hòa Nịnh cũng không biết mình đây là cái thể chất gì, bị anh ôm một chút cô liền giống như mọt cục bông, phảng phất muốn bay lên.

Nụ hôn mạnh mẽ bá đạo của người đàn ông thậm chí bắt đầu lan ra khắp nới, Tô Hào Nịnh thậm chí còn chưa nhận ra cô đang dùng sức ôm lấy đầu anh không buông.

Đầu óc của Tô Bòa Nịnh choáng váng, ngay cả một câu hoàn chỉnh cũng không nói nên lời.

Cô nghe được giọng nói khàn khàn của Tạ Niên Cảnh, trầm giọng hỏi cô: “Nịnh Nịnh, chúng ta sinh một đứa con được không?”