Chương 28: Tới cửa đoạt thịt

Trời vừa mới tờ mờ sáng Tô Hòa Nịnh đã sớm thức đậy. Nhớ đến giấc mơ ngượng ngùng của mình, cô vội vàng cầm lấy cái chậu rửa mặt tráng men viền đỏ của mình, đổ đầy nước giếng vào.

“Cạch” một tiếng, chiếc chậu tráng men được đặt trên mặt đất phât ra âm thanh rất lớn. Những chú cá koi đủ màu sắc trong chậu dường như đang bơi lội qua lại.

Tô Hòa Nịnh vùi mặt vào trong đó, lạnh đến mức cả người cuộn tròn. Nhiệt độ kỳ lạ trên mặt cuối cùng cũng tiêu tan!

“Mẹ, hôm nay mẹ nên đi chợ nông sản mua chút rau dưa và thịt, thuận tiện còn có thể chia một ít cho nhà bà nội và cậu.”

Trần Tương Nghi nghe con gái nói như vậy, nghĩ đến hiện tại cuộc sống trong nhà cũng đã tốt hơn, mua chút thịt cũng không có gì nên liền đồng ý với Tô Hòa Nịnh.

“Bây giờ mẹ liền đi, nhà cậu con cũng lâu rồi chưa ăn thịt, mẹ sẽ kêu sư phó cắt nhiều một chút.”

“Đúng vậy, hiện tại mợ cũng bị bệnh, gia đình của cậu rất khó khăn.”

Tô Hòa Nịnh cảm thán, Trần Tương Nghi cũng thở dài một hơi.

“Trước đây cậu của con đối xử với nhà của chúng ta không tệ, cho nên chúng ta muốn tri ân báo đáp, nha đầu con gần đây thật đúng là đã trưởng thành.”

“Mẹ, mẹ mau đi đi, chợ nông sản cách chỗ này của chúng ta cũng khá xa đấy.”

“Được được được mẹ biết rồi, mẹ đi đây.”

Trần Tương Nghi nói xong liền vội vàng xuất phát.

Dù sao đi chợ nông sản cũng phải mất cả nửa ngày, bà còn phải về sớm một chút nấu cơm dọn dẹp nhà cửa.

Trần Tương Nghi đi rồi, Tô Hòa Nịnh nghĩ đến mảnh ruộng sau núi vẫn chưa cày xới xong, cô lập tức vào phòng tìm Tạ Niên Cảnh.

“Niên Cảnh, hôm nay chúng ta tiếp tục đến sau núi cày đất đi.”

Vẻ mặt cương nghị lạnh nhạt của Tạ Niên Cảnh sau khi nhìn thấy lúm đồng tiền như hoa của vợ mình liền giãn ra, ánh mắt cũng nhu hòa lên.

Anh cầm lấy cái cuốc trong một góc, yên lặng đi theo Tô Hòa Nịnh lên núi.

Tô Hòa Nịnh nhìn thấy đồng ruộng đã được cày xới không ít, trong lòng vui vẻ.

Xem ra bọn họ sẽ sớm cày xới xong mảnh ruộng này, sau đó có thể để cho những người khác trong thôn noi theo.

Nghĩ đến đây trên mặt Tô Hòa Nịnh lộ ra nụ cười xán lạn.

Tạ Niên Cảnh nhìn thấy gương mặt tươi cười của Tô Hòa Nịnh không khỏi dừng lại việc đang làm, ngơ ngác mà nhìn cô chằm chằm.

Tô Hòa Nịnh nhìn thấy Tạ Niên Cảnh không nhúc nhích nhìn chằm chằm vào cô, đôi mắt sâu thẳm tựa hồ có thể hút người vào, trong lòng cô không khỏi có chút nai con chạy loạn.

“Niên Cảnh, anh choáng váng sao? Nhìn chằm chằm em làm gì nha?”

Sau một lát, Tạ Niên Cảnh mới phản ứng lại, gương mặt đỏ ửng tiếp tục xới đất.

Tô Hòa Nịnh che miệng, cười khẽ ra tiếng.

Xem ra cô phải nhanh chóng trị khỏi giọng nói của Niên Cảnh, để anh có thể sớm nói chuyện.

Thời gian trôi qua rất nhanh trong lúc hai người vất vả cần cù lao động.

Giữa trưa nắng nóng, trên trán của Tạ Niên Cảnh đầm đìa mồ hôi.

Tô Hòa Nịnh lấy ra nửa ly nước linh tuyền, sau đó trực tiếp đưa cho Tạ Niên Cảnh.

“Niên Cảnh, mau uống nước đi, giữa trưa nắng rất gắt. Anh uống nước xong đi qua bên cạnh nghỉ ngơi một lát đi?”

Tạ Niên Cảnh nhận lấy nước linh tuyền, cũng cảm giác có chút miệng khô lưỡi khô, trực tiếp một ngụm liền uống xong rồi.

“Niên cảnh, em chỉ mang theo nửa ly nước thôi, xem ra có vẻ không đủ. Em đi về trước lấy nước, anh đợi em ở chỗ có bóng râm nhé.”

Kỳ thật, Tô Hòa Nịnh là cố ý chỉ mang theo nửa ly nước. Như vậy cô có thể tìm cớ trở về chuẩn bị đồ đạc cho nhà bà nội và cậu.

Nghe thấy Tô Hòa Nịnh muốn anh đi nghỉ ngơi, Tạ Niên Cảnh lắc lắc đầu tỏ vẻ mình muốn tiếp tục cày ruộng.

Không biết tại sao, sau khi anh uống nửa ly nước đột nhiên cảm giác cả người lại có sức lực, hơn nữa giọng nói cũng không khó chịu.

Ly nước lạnh băng kia còn mang theo một ít vị ngọt, quả thật uống rất ngon.

Nhưng Tạ Niên Cảnh cũng không nghĩ nhiều, tuy rằng chân anh đã dần hồi phục, nhưng chỉ dựa vào một ly nước cũng không thể chữa khỏi giọng nói của anh.

Nhìn Tạ Niên Cảnh tiếp tục chăm chỉ làm việc, Tô Hòa Nịnh cũng không thể ngăn cản.

Dù sao, sớm hoàn thành việc cày xới ruộng đất này thì mới có thể biến nó từ một mảnh đất cằn cỗi ghành một kho báu.

“Niên Cảnh, em đi về trước nhé.”

Tạ Niên Cảnh phất phất tay với Tô Hòa Nịnh tỏ vẻ mình đã biết.

Sau khi Tô Hòa Nịnh về đến nhà, trực tiếp từ không gian lấy ra một ít măng tây cùng thịt, còn ở trong nhà tìm một số túi vải màu xám đậm. Cô thuận tiện cũng cầm hai cái ly lớn chứa đầy nước linh tuyền

Tô Hòa Nịnh hận không thể lấy hai cái lu tới để chứa: “Thân thể của bà nội không tốt, mợ lại sinh bệnh, mình đưa ít nước linh tuyền qua hẳn là có thể giúp họ cải thiện sức khỏe một chút.”

Cô cầm lấy túi vải màu xám đậm lên, chuẩn bị đem rau dưa và thịt bỏ vào trong túi đột nhiên trong sân truyền đến âm thanh chửi bậy.

“Đang là ban ngày ban mặt, cửa sân lại đóng kín mít như vậy làm cái gì? Không biết còn tưởng rằng các người đang đề phòng cướp nữa chứ!”

Giọng nói của bà Tô lập tức liền vang vọng ở trong sân.

Tô Hòa Ninhn vừa nhìn, thì ra là bà tô dẫn theo bâc cả Lưu Xuân Hoa tới.

Bà Tô vừa đi lại đây, liền thấy được đồ vật trên tay Tô Hòa Nịnh.

“Nịnh nha đầu, trên tay con cầm nhiều đồ như vậy làm gì? Con là muốn đem mấy thứ này đi đâu?”

Bà Tô nhìn thấy rau xanh mướt và miếng thịt lớn trên tay Tô Hòa Nịnh, bà ta lập tức liền nuốt mấy ngụm nước miếng. Tuy bà Tô là một người ích kỷ nhưng cũng rất lâu rồi bà ta chưa được ăn thịt.

Càng đừng nói đến trước đây Lưu Xuân Hoa thèm thịt kho tàu của Tô Hòa Nịnh, bà ta đã rất kiềm chế không chảy nước miếng.

Ở nông thôn, các gia đình thường chỉ có vào dịp tết mới có thể ăn thịt, bà Tô cảm thấy Tô Hòa Nịnh thật sự quá phung phí.

Lúc này không chỉ ăn thịt mà khuỷu tay còn muốn hướng ra ngoài, muốn đem thịt đưa cho người khác!

Bà Tô nghĩ đến đây, trong lòng không khỏi tức giận.

“Đây đều là đồ ở nhà tôi, tô muốn cho ai thì cho, không cần phải có sự đồng ý của bà. Bà đã già trí nhớ kém, tôi có thể hiểu được, nhưng đây không phải là lần đầu tiên tôi nhắc nhở bà, chúng ta đã phân gia từ lâu rồi!”

Tô Hòa Nịnh nhắc nhở như vậy, bà Tô lập tức lại cảm thấy buồn bực.

Nếu sớm biết Tô Hòa Nịnh là người có bản lĩnh như vậy, bà ta sẽ không phân gia, lúc này những miếng thịt này đều sẽ là của bà ta, Tô Hòa Nịnh sẽ không thể tự mình quyết định được. Trong lòng bà Tô bắt đầu cảm thấy hối hận.

“Tô Hòa Nịnh, sao cô có thể nói chuyện với bà nội cô như vậy? Nhìn bộ dáng của cô xem giống cái gì, ngay cả một tiếng bà nội cũng không gọi? Mẹ cô dạy cô như vậy sao? Quả nhiên mẹ nào con đó, không thể dạy ra được thứ gì tốt.”

Lưu Xuân Hoa vừa mở miệng, trực tiếp mắng cả Trần Tương Nghi.

Tô Hòa Nịnh vốn dĩ lười nói chuyện nhiều cùng bọn họ, nhưng Lưu Xuân Hoa đã nhắc đến mẹ cô, vậy cô không thể nhịn được!

“Tôi nói chuyện với bà ta như thế nào bác cả bà quản được sao? Chúng ta cũng đã phân gia, còn muốn tôi nhẫn nhịn các người giống như trước? Mặt mũi cũng không khỏi quá lớn đi?”

“Lại nói, mẹ tôi dạy tôi như thế nào, cũng không tới lượt loại người ở nhà tôi xin ăn như bà tới nói.”

Lưu Xuân Hoa bị Tô Hòa Nịnh nói như vậy, tự nhiên cũng phát lên lửa giận.

Bất quá, bà Tô tự nhiên sẽ không để con dâu của mình bị Tô Hòa Nịnh bắt nạt như vậy.

“Tô Hòa Nịnh, mày lấy nhiều đồ như vậy có phải là muốn tặng cho bà ngoại ma ốm của mày không? Sao mày lại không có lương tâm như vậy! Thịt của mày một miếng tao cũng chưa được ăn, bây giờ mày còn muốn đem đồ đưa cho người ngoài!”

Bà Tô không hổ là có ánh mắt độc, vừa nhìn liền biết Tô Hòa Nịnh chuẩn bị đem đồ đưa cho bà ngoại Hứa Thanh Như.

Lưu Xuân Hoa lúc này cũng hát đệm nói: “Đúng vậy! Tô Hòa Nịnh, sao cô bất hiếu như vậy! Nhiều đồ như thế, cô dựa vào cái gì không đưa cho chúng tôi một ít?”

Tô Hòa Nịnh cười lạnh: “Đồ của tôi, tôi muốn đưa cho ai là quyền của tôi! Ai đối xử tốt với tôi thì tôi sẽ đối xử tốt lại, tôi có làm sai gì sao?!”

Bà Tô vừa nghe lời này, lập tức tức giận đến phát run.

Bà đề cao giọng: “Tô Hòa Nịnh! Nói như thế nào tao cũng là bà nội của mày, hôm nay mấy thứ này, mày có cho hay không!”

Tô Hòa Nịnh trắng mắt liếc nhìn bà Tô một cái: “Thế nào, những thứ này nếu tôi đưa cho bà là tôi hiếu kính bà, còn tôi không đưa thì bà cưỡng ép, có vẻ không đúng nhỉ?”

“Nếu chuyện này truyền ra ngoài, người ta sẽ nghĩ bà là đân chạy nạn từ đâu tới, ngay cả thịt cũng không mua nổi còn muốn cướp đồ của cháu gái chứ!”

Bà Tô nghe Tô Hòa Nịnh nói bà ta là “Dân chạy nạn”, còn quanh co lòng vòng mà nói bà ta không biết xấu hổ, đoạt đồ của con cháu, lập tức liền tức giận.

“Xuân Hoa, giúp ta đè con nha đầu chết tiệt này xuống, hôm nay những thứ này, mày không đưa cũng phải đưa!”

Lúc này bà Tô cũng không cần mặt mũi nữa, bà ta trực tiếp đi lên muốn đoạt miếng thịt to trong tay Tô Hòa Nịnh!