Chương 12: Đàn Ông Sẽ Ảnh Hưởng Đến Tốc Độ Tôi Kiếm Tiền

Lục Hạo Đình nhướng mày, nếu không có gì muốn nói thì anh đã rời đi, tuyệt đối sẽ không ở cùng nữ nhân này dưới một mái nhà quá nửa phút.

Anh không nói gì, kéo ghế ngồi xuống theo tư thế trong quân đội, lưng thẳng, mắt nhìn thẳng về phía trước.

Về nhà họp à?

Tả Cảnh Ngôn nhìn buồn cười, bộ dáng nghiêm túc này không giống như đang ở nhà, so với đi họp còn nghiêm túc hơn.

Cô không quen bị giám sát khi làm việc, cô chỉ vào tấm vải hoa nhỏ màu hồng trên bàn và nói với anh:

"Thật trùng hợp anh đã về, giúp tôi treo rèm lên đi. Cao quá, tôi không với tới được. Dù sao anh cũng không có ở nhà, không có rèm thì không an toàn."

Lục Hạo Đình nghe Tả Cảnh Ngôn giao nhiệm vụ thì có chút giật mình, giọng điệu chỉ đạo của cô giống như lãnh đạo ra lệnh cho cấp dưới vậy.

Có chút giống vợ chồng già?

Thấy anh không nhúc nhích, Tả Cảnh Ngôn nhún vai:

“Quên đi, nếu anh không muốn làm thì sau này tôi sẽ tự mình làm.”

Nói xong, cô không để ý đến anh mà đi vào bếp làm bánh bao.

Cô đột nhiên im lặng, Lục Hạo Đình cũng không quen!

Trước đây về nhà cô ấy luôn nói huyên thuyên, hoặc phàn nàn không có cơm ăn, phàn nàn mình không cho cô tiền, hoặc kể lể chồng ai đối xử tốt với vợ.

Lục Hạo Đình liếc nhìn bàn ăn bây giờ được phủ một mảnh vải nhựa màu xanh, rất sạch sẽ và bắt mắt, ăn ở bàn như vậy sẽ dễ chịu hơn nhiều.

Từ chỗ anh ngồi, có thể nhìn thấy nhà bếp, Tả Cảnh Ngôn đang bận rộn đeo tạp dề nhào bột, chọn nguyên liệu, làm bánh bao, tốc độ nhanh nhẹn không vội vã, tựa như đã quá quen với những việc này.

Tủ bếp cũng được treo một tấm nhựa hoa màu xanh dương giống như khăn trải bàn, khiến căn bếp trông sạch sẽ, ngăn nắp hơn.

Cô ấy... thực sự đã thay đổi rất nhiều?

Phụ nữ trong nhà không có rèm quả thực sẽ sợ hãi, trước đây anh lại chưa bao giờ nghĩ tới chuyện này.



Lục Hạo Đình đứng dậy, đi đến bên bàn nhặt hai mảnh vải hoa lên, một mảnh để phòng khách, một mảnh để trong phòng ngủ.

Một đầu của tấm vải hoa may cuộn lại rộng khoảng 1cm, sợi dây sắt có thể luồn qua giữa, nhưng hình như cô ấy nghĩ đến việc dùng dây sắt để treo rèm mà lại quên mua dây sắt.

Ở nhà không có dụng cụ nên Lục Hạo Đình đành mượn nhà Lão Chương một cái búa, xin hai đoạn dây số 8 và một đôi đinh.

"Keng, keng, keng."

Lục Hạo Đình về nhà, cởi quân phục, lấy búa bắt đầu làm việc.

Đầu tiên anh ta lắp rèm trong phòng khách, đóng hai chiếc đinh vào tường, căng dây, quấn quanh hai chiếc đinh và duỗi thẳng, sau đó dùng kìm cắt bỏ phần dây thừa rồi xâu vải hoa lên trên dây. Rèm cửa trong phòng khách đã được treo lên.

Tả Cảnh Ngôn có thể nhìn thấy bóng dáng bận rộn của Lục Hạo Đình trong bếp, anh cởi quân phục, chỉ mặc một chiếc áo sơ mi trắng.

Có lẽ để thuận tiện cho công việc, ống tay áo sơ mi của anh được xắn lên cao, khi anh giơ tay kéo rèm lại để lộ đôi cánh tay rắn chắc.

Anh ấy khi làm việc rất nghiêm túc, sau khi đóng rèm không còn khoảng trống thừa, nên không cần lo lắng có người nhìn lén ngoài cửa sổ.

Nếu cô tự mình lắp đặt rèm thì không bao giờ có thể lắp được tốt như anh chồng hờ này.

Chẹp, người ta đã làm việc cho mình, thì mình cũng nên cho người ta ăn.

Lục Hạo Đình treo rèm phòng khách xong, cầm mảnh vải hoa còn sót lại đứng trước cửa phòng ngủ của Tả Cảnh Ngôn.

Trước kia Tả Cảnh Ngôn để lại cho hắn một bóng ma tâm lý quá lớn, thậm chí hắn còn không muốn bước vào phòng ngủ của cô.

Lục Hạo Đình liếc nhìn về phía nhà bếp, thấy Tả Cảnh Ngôn đang dùng tay vén phần tóc mái che mắt, lúc này anh mới để ý thấy tóc cô ngắn hơn một nửa so với trước đây, lại còn buộc tóc đuôi ngựa thấp, mang lại cảm giác đứng đắn.

Lục Hạo Đình quay mặt đi, không thích loại cảm giác này, cả đời cô cũng sẽ không bao giờ làm được một người vợ, người mẹ tốt.

Sự ấm áp trong phòng thực ra khiến anh khó chịu hơn cả ngôi nhà căng thẳng và ồn ào trước đây, anh cảm thấy mình không biết phải làm sao để hòa hợp với cô.

Lục Hạo Đình cúi đầu nhìn mảnh vải hoa trong tay, nghĩ tới lời cô vừa nói, tấm màn này chính là cảm giác an toàn của cô, anh cầm lên đi về phía phòng ngủ của Tả Cảnh Ngôn.



Khi mở cửa, Lục Hạo Đình nín thở, phòng của Tả Cảnh Ngôn vốn có mùi hôi, anh đã chuẩn bị tinh thần mùi hôi đó sẽ xộc lên.

Lục Hạo Đình không khỏi cau mày, muốn đóng cửa đi ra ngoài, nhưng trái lại thấy trong phòng ngăn nắp sạch sẽ, trong không khí thoang thoảng mùi xà phòng, không hôi chút nào.

Ga trải giường được trải phẳng, không hề có nếp nhăn, chăn được gấp thành khối đậu phụ có thể sánh ngang với quân đội, chăn được bọc một chiếc áo gối màu hồng, sặc sỡ và mềm mại.

Ánh hoàng hôn chiếu vào nhà qua cửa sổ, biến cả căn phòng thành một màu đỏ cam ấm áp. Đã bao lâu rồi anh chưa nhìn thấy một căn phòng sáng sủa như vậy.

Lục Hạo Đình nhất thời bối rối, cho rằng mình vào nhầm phòng.

Tuy nhiên, anh nhanh chóng thờ ơ trở lại, chắc chắn cô làm như vậy để không phải ly hôn.

Nhưng anh đã đưa ra quyết định, phải ly hôn với người phụ nữ này bằng mọi giá.

Điều kỳ lạ là cô đã về nhà lâu như vậy sao đến giờ vẫn chưa đề cập đến chuyện Lý Ái Mỹ châm ngòi ly gián?

Chuyện này rõ ràng là có lợi cho cô, chỉ cần cô nói ra, có thể đổ hoàn toàn trách nhiệm cho Lý Ái Mỹ.

Lục Hạo Đình ánh mắt trở nên thâm trầm, chẳng lẽ Tả Cảnh Ngôn sợ nói ra mình sẽ không tin, muốn thông qua người nói cho mình biết?

Cô ấy liệu có nghĩ được sâu xa như vậy không?

Tuyệt đối không thể, việc cô làm nhiều nhất chính là giả vờ rơi xuống sông, để mình được cứu, ép anh cưới cô.

Những gì cô làm sau đó chỉ có thể miêu tả là độc đoán và ngu ngốc, hoặc ồn ào gây rối, hoặc trơ tráo cởi bỏ quần áo leo lên giường anh.

Nghĩ đến chuyện xảy ra đêm đó, Lục Hạo Đình cảm thấy buồn nôn, càng quyết tâm ly hôn với Tả Cảnh Ngôn, cho dù cô có làm gì để bù đắp thì anh cũng không bao giờ mủi lòng.

Tả Cảnh Ngôn không biết Lục Hạo Đình vừa mới giúp nàng treo rèm lại nghĩ nhiều như vậy.

Trong khi làm bánh bao, cô đang suy nghĩ về việc phát triển bản thân. Đàn ông sẽ chỉ ảnh hưởng đến tốc độ kiếm tiền của cô, tình yêu là sự dày vò, chỉ có tiền mới có thể mang lại cho cô cảm giác an toàn.

Trong phòng ngủ, Lục Hạo Đình treo rèm xong cảm thấy không khí trong phòng ấm áp hơn, quay người đi ra ngoài. Anh phát hiện ra chiếc giá gỗ trên bàn nhỏ cạnh giường, phôi đầu do Tả Cảnh Ngôn làm và tóc trên bàn.

Lục Hạo Đình cau mày, trong mắt hiện lên một tia khó chịu, cô muốn làm gì?