Chương 13: Bị Nghi Ngờ

Trong bếp, Tả Cảnh Ngôn làm hơn sáu mươi cái bánh bao, cô ăn khoảng hai mươi cái, còn lại có lẽ đủ cho Lục Hạo Đình.

Khi ăn bánh bao nước chấm rất quan trọng, nhưng điều kiện hiện tại không thể so sánh với thời hiện đại. Cô chỉ có tỏi, nước tương, giấm và một quả ớt khô, thậm chí không có dầu mè.

Nhưng thế là đủ rồi, ớt đập dập rồi cho vào tô, cho dầu vào nồi đun nóng, khi dầu nóng thì đổ vào ớt, mùi thơm của dầu ớt sẽ tràn ngập căn phòng.

Lục Hạo Đình không khỏi liếc nhìn phòng bếp, hắn thích nhất đồ cay, hơn nữa hắn cũng thích mùi dầu chiên ớt.

Tả Cảnh Ngôn nhặt mười tép tỏi, cô dùng dao băm nhỏ cho vào tô, sau đó đổ nước tương và giấm lên trên, nước chấm đã chuẩn bị xong.

Cô không biết Lục Hạo Đình có thích ớt hay không nên không cho dầu ớt vào bát chấm, đặt chung lên bàn, nếu anh muốn ăn thì anh tự mình bưng lên.

"Ăn thôi!"

Tả Cảnh Ngôn đặt một tô bánh bao lớn cho Lục Hạo Đình, trước mặt cô chỉ đặt một chiếc đĩa nhỏ, đổ đầy nước chấm vào bát mình, lại đưa chiếc bát trống cho Lục Hạo Đình, chỉ vào nước chấm nói với anh:

"Không biết anh có muốn ăn ớt không? Tôi không có cho vào, anh muốn ăn thì lấy."

Hành động và giọng điệu của cô rất bình tĩnh, trên môi nở nụ cười lịch sự, như thể Lục Hạo Đình là khách trong nhà cô.

Lục Hạo Đình liếc nhìn cô, đôi mắt Tả Cảnh Ngôn trong sáng và cao thượng, mặc dù cô nhìn anh mỉm cười, nhưng nụ cười không hề nịnh nọt, cũng không hề tức giận hay oán giận, mà lộ ra một loại cảm giác xa lánh.

Như vậy quả thực rất tốt, anh không cần lo lắng cô ấy làm ầm ĩ, cũng không cần lo lắng cô quấy rầy mình, có một khoảng cách nhất định.

Anh không nói gì, cầm chiếc bát rỗng múc một thìa nước chấm Tả Cảnh Ngôn chuẩn bị, còn múc một thìa lớn dầu ớt.

Tả Cảnh Ngôn hai mắt lóe lên khi nhìn thấy anh múc một thìa lớn ớt, vậy anh thích ăn cay?

Nhưng biết sở thích của người đàn ông này cũng vô ích, đằng nào cô cũng sẽ không sống ở ngôi nhà này lâu.

Cô không quan tâm đến Lục Hạo Đình, tự mình ăn. Dù sao mỗi ngừoi một đĩa, anh ta cũng là người trong gia đình này, không cần phải coi anh như khách.

Lục Hạo Đình hơi cau mày khi nhìn thấy Tả Cảnh ăn bánh bao. Ai đã dạy cô những việc này?

Trước đây, cô ăn ngấu nghiến, miệng đầy mà vẫn nhét vào. Ăn trong bát mà mắt vẫn trông nồi, sợ người khác giật mất.



Hôm nay cô ăn rất tao nhã, cắn hai miếng bánh bao, nhai kỹ, nhưng tốc độ ăn cũng không hề chậm.

Ngày xưa khi ăn, cả căn phòng tràn ngập tiếng nhai, nhưng hôm nay khi ăn lại không có một chút âm thanh nào.

Cùng một khuôn mặt vốn trông kiêu ngạo và độc đoán, bây giờ trông trầm lặng và tao nhã, khí chất hoàn toàn khác.

Tả Cảnh Ngôn cảm nhận được ánh mắt dò xét của Lục Hạo Đình, cô giật mình, làm sao cô có thể quên người đàn ông đối diện là một quân nhân?

Quân nhân là người thông minh nhất, đột nhiên có sự khác biệt rất lớn giữa cô và nguyên chủ, điều này chắc chắn sẽ khơi dậy sự nghi ngờ của anh. Nếu anh cho rằng mình là gián điệp thì sẽ không tốt.

Tả Cảnh Ngôn trong đầu nhớ lại hình ảnh nguyên chủ đang ăn, bắt chước nhét ba cái bánh bao vào miệng.

Nhìn thấy Tả Cảnh Ngôn giống như mấy đời chưa từng ăn cơm, Lục Hạo Đình trong mắt bớt nghi hoặc. Vừa cho rằng nàng đã thay đổi, cuối cùng lại không thể giả vờ quá ba giây.

Lục Hạo Đình không nhìn cô nữa, cúi đầu ăn cơm. Tả Cảnh Ngôn nhướng mi, lén nhìn anh, cô mới thở phào nhẹ nhõm khi thấy Lục Hạo Đình đang tập trung ăn uống, không còn dùng ánh mắt dò xét nhìn cô nữa.

Trong miệng đầy bánh bao khó chịu, cô khó nhọc nuốt xuống. Bây giờ tất cả đều nghẹn lại trong cổ họng, cô gần như nghẹn chết, khó thở đến mức nước mắt giàn giụa.

Tả Cảnh Ngôn không để ý Lục Hạo Đình vẫn ngồi đối diện, cô đứng dậy chạy vào phòng bếp lấy nước.

Tả Cảnh Ngôn vừa đứng dậy, Lục Hạo Đình cảnh giác ngẩng đầu lên, nghĩ rằng cô lại muốn thử lại thủ đoạn cũ, cố gắng lao vào vòng tay anh.

Tả Cảnh Ngôn hai tay ôm cổ loạng choạng đi vào bếp, chưa kịp vào bếp đã ngã xuống đất, giãy dụa đau đớn.

"Có chuyện gì vậy?"

Lục Hạo Đình thấy có gì đó không ổn liền đứng dậy hỏi cô.

Tả Cảnh Ngôn không nói nên lời, cô chỉ có thể chỉ vào cổ họng mình, thức ăn đã chặn khí quản của cô.

Thế là xong, Lục Hạo Đình nhất định không biết thủ thuật Heimlich, mạng sống của cô đều phụ thuộc vào nó.

Vừa xuyên qua hai ngày đã chết, liệu cô có phải là người xuyên sách tồn tại ngắn nhất không?

Ý thức của cô bắt đầu mờ đi, mắt tối sầm, không thể thở, không thể nói, phổi như muốn nổ tung, cách chết này vừa bực bội vừa đau đớn.

Lục Hạo Đình thấy Tả Cảnh Ngôn bắt đầu trợn mắt, liền sải bước tới kéo cô lên khỏi mặt đất, luồn tay vào dưới nách Tả Cảnh Ngôn, ôm cô từ phía sau, một tay tạo thành nắm đấm, đặt ngón tay cái lên. Ngón trỏ đặt lên Tả Cảnh Ngôn. Anh ấn mạnh hai ngón tay vào rốn của cô và lớn tiếng ra lệnh:



"Mở miệng nhổ ra."

Ý thức của Tả Cảnh Ngôn đã mơ hồ khi cô nghe thấy một giọng nói ra lệnh bên tai, giọng nói đó dường như đến từ một nơi rất xa và được khuếch đại vô cùng, cô vô thức làm theo.

"Khụ khụ khụ!"

Bánh bao mắc kẹt trong khí quản được nhổ ra, hơi thở của cô đột nhiên trở nên dễ dàng hơn, Tả Cảnh Ngôn nằm trên mặt đất ho khan một tiếng, cảm thấy vô cùng sợ hãi, bây giờ cô mới biết thoát chết có ý nghĩa như thế nào.

Lục Hạo Đình thấy cô ho dữ dội, liền vào bếp lấy một bát nước đưa cho cô.

"Cám ơn...cảm ơn...khụ khụ khụ..."

Tả Cảnh Ngôn cảm kích, nhịn xuống ho khan uống hai ngụm nước, cuối cùng khôi phục tinh thần, phát hiện mình đã đổ mồ hôi đầm đìa.

Lục Hạo Đình cau mày không nói gì, tuy rằng sắc mặt căng thẳng lạnh lùng, nhưng vẫn ở bên cạnh Tả Cảnh Ngôn, nhìn sắc mặt cô từ đỏ bừng dần trở lại bình thường, mới quay người thu dọn những thứ cô vừa nôn ra. Tả Cảnh Ngôn không ngờ anh lại ra tay cứu giúp. Cô cúi người dùng hai tay ôm đầu gối, từ từ thả lỏng cơ thể.

Lục Hạo Đình lo lắng liếc nhìn cô, nhìn thấy bộ dáng mạnh mẽ của Tả Cảnh Ngôn, trong lòng cũng bớt chán ghét, kiên quyết nói:

“Kể từ bây giờ đừng ăn ngấu nghiến nữa.”

Đây có được coi là quan tâm không?

“Được.”

Lục Hạo Đình đang quét sàn bỗng khựng lại, trong mắt lại hiện lên tia nghi hoặc. Nếu trước đó Tả Cảnh Ngôn chịu khổ như vậy, cô đã nháo với anh từ lâu rồi.

Tả Cảnh Ngôn cảm thấy vô cùng căng thẳng trước ánh mắt nghi ngờ của anh. Người đàn ông này thật nguy hiểm, cô luôn cảm thấy anh ta có một đôi mắt có thể nhìn thấu mình từ trong ra ngoài.

Tốt nhất là nhanh chóng rời đi, nếu không sớm muộn gì anh ta cũng sẽ coi cô như gián điệp mà điều tra.

Nhưng cô nên nói gì đây?

Người ta vừa cứu mạng mà mình đòi ly hôn, nghe chừng không ổn lắm.

Cô do dự không biết nên nói thế nào, Lục Hạo Đình lại lên tiếng trước.