Chương 20

Đối mặt với ánh mắt sắc bén như chim ưng của Phương Tiễn, ánh mắt của kẻ lừa đảo Cẩu Thặng liếc tới liếc lui:

“Là bọn họ tự nguyện đưa tiền cho tôi. Thứ nhất tôi không trộm thứ hai tôi không cướp, đồ cổ cũng là bọn họ tự nguyện đưa cho tôi, một chút tiền ấy tính là gì chứ, ở nước ngoài đồ cổ đáng giá hơn nhiều.”

Anh ta đột nhiên ngậm miệng lại, phát hiện mình đã lỡ lời.

Phương Tiễn ý thức được đây không chỉ là vụ lừa đảo bình thường, còn có thể liên quan đến đường dây buôn lậu cổ vật.

Căn cứ theo lý lịch của Cẩu Thặng, năng lực của anh ta không đủ để làm buôn lậu, chắc chắn sẽ có đồng phạm.

Anh lập tức lên tinh thần gấp trăm lần, thẳng lưng, tiếp tục hỏi:

“Có bao nhiêu người đã giao đồ cổ cho anh, đồ cổ đang được giấu ở đâu?”

Cẩu Thặng trăm phương nghìn kế ngụy biện:

“Các anh biết đó, chỉ có một món đồ cổ thôi.”

Phương Tiễn lại thay đổi giọng điệu:

“Cẩu Thặng, nếu anh trả lời đúng sự thật thì còn có thể xem xét xử lý nhẹ, nếu đồng phạm khai ra tội của anh, anh sẽ bị phạt nặng hơn nhiều.”

Mồ hôi lạnh trên trán của Cẩu Thặng chảy ròng ròng:

“Đồng phạm của tôi là ai? Đã nói gì rồi?”

Thẩm vấn xong, Phương Tiễn bèn nói với trợ lý kiểm sát trưởng:

“Đi, lập tức đến đồn công an một chuyến, yêu cầu bên công an bắt giữ hai tên đồng phạm của Cẩu Thặng, đồng thời tìm ra nơi cất giữ đồ cổ.”

——

Lúc chạng vạng Sơ Nghênh đi đón con gái, nhìn thấy Xuân Yến khóc đến hai mắt đỏ bừng, một bé trai cao hơn cô bé cả cái đầu đang nắm tay cô bé đi ra ngoài, còn nghiêng đầu nhẹ nhàng an ủi cô bé.

Sơ Nghênh thầm nghĩ ghê thật, bé trai này đúng là người yêu đời trước của Xuân Yến, là Thẩm Thức Kiệu ở cùng một đại tạp viện với bọn họ.

Xuân Yến trải qua mối tình bấp bênh, sau khi tốt nghiệp đại học thì đi làm trước, sau đó vừa học vừa làm học lên tiến sĩ, đến ba mươi lăm còn chưa có người yêu.

Thẩm Thức Kiệu cũng mới từ nước ngoài trở về, đã ba mươi bảy vẫn còn độc thân, hai người được bà mối tác hợp, nên đã quyết định kết hôn.

Sơ Nghênh vô cùng hài lòng với đứa con rể tương lai này, xuất thân từ dòng dõi trí thức, từ nhỏ đã là học sinh giỏi, khuôn mặt đẹp trai, là luật sư ưu tú chuyên về các vụ án thương mại quốc tế, có tiền có sắc, là một nhân vật cấp bậc nam thần.

Trước khi cô trọng sinh, hai người đã chuẩn bị hôn lễ.

Có lẽ là do bản thân trọng sinh nên đã làm xáo trộn nhân duyên của con gái.

Nhìn thấy hai đứa trẻ nắm tay ở trước mặt, Sơ Nghênh thật sự là trăm mối cảm xúc ngổn ngang.

Cô gọi con gái một tiếng, khuôn mặt của Xuân Yến lập tức từ tối tăm chuyển thành trời trong, cô bé giằng khỏi tay cậu bé kia, chạy như bay về phía mẹ.

Giáo viên nói Xuân Yến còn chưa quen với trường mới, hôm nay không thể không đưa cô bé tới lớp của Thẩm Thức Kiệu, để cho cô bé và Thẩm Thức Kiệu cùng đi học, lúc này Xuân Yến mới có thể kiên trì được một ngày.

Sơ Nghênh cười tủm tỉm nói với Thẩm Thức Kiệu:

“Hôm nay cảm ơn cháu đã ‘bảo vệ’ Xuân Yến, cháu rất ra dáng một người anh trai đó.”

Thẩm Thức Kiệu mặc sơ mi trắng sạch sẽ, tóc được cắt chỉnh tề gọn gàng, từ nhỏ đã có dáng vẻ của nam thần. Nhưng Sơ Nghênh nhớ rõ vị ‘nam thần’ này lạnh lùng im lặng là vàng, có lẽ là Xuân Yến vẫn luôn khóc không ngừng, cậu bé mới động lòng trắc ẩn, đứng ra dỗ dành cô bé.