Chương 21

“Không cần cảm ơn đâu ạ, dì Phương.”

Thẩm Thức Kiệu ăn nói rất lễ phép.

Sơ Nghênh bèn hỏi:

“Ngày mai Xuân Yến còn đến nhà trẻ với anh Thẩm Thức Kiệu không?”

Xuân Yến miễn cưỡng đồng ý:

“Dạ.”

Cô bé vẫn muốn đi nhà trẻ lúc trước, nếu không có anh Thẩm Thức Kiệu ở đây, cô bé còn lâu mới muốn đến trường này.

Bọn họ ở ngoài cửa đợi, đến tận khi Phương Tiễn tới thì mẹ của Thẩm Thức Kiệu là Tần Đan mới thong thả ung dung đi tới.

Cô ấy đi làm ở tòa soạn báo, luôn miệng giải thích hôm nay phải ra ngoài phỏng vấn nên tan làm muộn.

Người làm công tác văn hoá nên cách nói chuyện cũng khá nho nhã lễ độ:

“Làm phiền mọi người chờ tôi nửa ngày.”

Sơ Nghênh nói:

“Không cần khách sáo, chúng tôi phải cảm ơn cậu nhóc Thẩm Thức Kiệu, hôm nay đã rất quan tâm đến Xuân Yến.”

“Sau này chăm sóc em gái nhiều một chút.”

Tần Đan nói với con trai.

Thấy Thẩm Thức Kiệu ngồi trên ghế sau xe đạp, Xuân Yến lắc lắc tay nhỏ:

“Anh ơi ngày mai gặp.”

“Ngày mai gặp.”

Nam thần nhỏ trả lời.

Trên đường về nhà, Xuân Yến vui vẻ nắm tay ba mẹ, đi ngang qua công ty cung cấp, đòi mua bằng được hai cây mứt vỏ hồng mới bằng lòng tiếp tục đi về phía nhà.

Thấy cô bé vẫn luôn cầm mứt vỏ hồng trong tay, Sơ Nghênh hỏi cô bé vì sao không ăn, cô bé nói ngày mai muốn ăn với Thẩm Thức Kiệu.

——

Chủ nhật ăn cơm tối xong, ngoài cửa vang lên tiếng gõ chiêng leng keng, đây là tín hiệu tập hợp, lão Quan nắm quyền trong đại tạp viện triệu tập mọi người mở họp.

Vì tiện quản lý đường phố, mỗi một đại tạp viện đều chọn ra một người nắm quyền.

Đại tạp viện này nói đúng ra tổ tiên của lão Quan là Qua Nhĩ Giai thị, người cầm cờ vàng, nghe nói thân thích của ông ấy có rất nhiều quý tộc Mãn Thanh, bình thường lão Quan cứ mở miệng là khoe khoang uỷ viên này là thân thích của ông ấy, cán bộ kia là thân thích của ông ấy, khoe khoang ba hoa chích chòe.

Nhà của lão Quan ở phòng phía nam ngoại viện, cách cửa gần nhất. Ngày thường nhân viên bưu điện tới đưa thư đều là đứng ở ngoài cửa gọi, bình thường đều là người nhà của lão Quan lấy thư phân phát, ngày thường ông ấy cũng sẽ giúp nhân viên công tác đường phố thu tiền thuê nhà phí điện nước.

Ngoài ra vệ sinh trong ngoài đại tạp viện phải do toàn thể cư dân phụ trách, lão Quan còn phải sắp xếp bảng trực nhật cho hộ gia đình, trực nhật cùng ngày, mỗi hộ phải cử người quét sân và ngõ nhỏ bao gồm nhà vệ sinh.

Đến lượt nhà họ Phương trực nhật, đều là Khương Thiết Mai làm.

Cũng không phải nói uy tín của ông ấy ở trong viện cao bao nhiêu, chỉ là ngày thường ngoại trừ công tác, cũng không có chuyện khác, mỗi lần đại tạp viện mở họp đều sẽ tích cực tham dự.

Nghe được tiếng chiêng, Khương Thiết Mai và Đào Dụ đều lập tức chạy ra ngoài, Sơ Nghênh còn nhanh hơn bọn họ, cất bước chạy đi ra ngoài.

Phương Tiễn từ chỗ cửa sổ nhìn ra ngoài, cực kì bất ngờ vì vợ anh chạy nhanh như vậy.

Đào Dụ cảm thấy Sơ Nghênh rất khác thường. Ngày thường cô chỉ muốn bận rộn công tác, đại tạp viện mở họp cô lười đến tham gia. Cô ấy gọi Sơ Nghênh lại rồi nói:

“Mặt trời mọc từ phía tây rồi à, không phải cô thà ngủ cũng không đi họp hay sao?”

Sơ Nghênh nói:

“Chị dâu cả, trước kia tôi chỉ là không rảnh, hiện tại có thời gian, tất nhiên cũng quan tâm chuyện trong viện của chúng ta.”