Chương 23

Vòi nước công cộng của khu dân cư nằm ở cửa thùy hoa* giữa khu trong và khu ngoài, còn nhà vệ sinh ở ngoài cửa phố bên cạnh là nhà vệ sinh theo hàng dài.

*cửa thuỳ hoa; cửa núm tua (một kiểu cửa trong kiến trúc nhà thời xưa, trên có mái, bốn góc bốn trụ lửng, đỉnh trụ chạm trổ sơn màu)

Cô ấy không thể hiểu nổi lý do tại sao lại có người đi vệ sinh nhưng vẫn gọi bạn gọi bè, kết thành bạn đi vệ sinh với nhau, một bên ngồi xổm đi vệ sinh một bên không coi ai ra gì mà nói chuyện phiếm, cô ấy cảm thấy xấu hổ thay cho bọn họ.

Đương nhiên cũng không thể thiếu việc bọn lưu manh thường đi nhìn lén phụ nữ đi vệ sinh.

Hơn nữa, lại nói đó là nhà của mình, tại sao phải chắp tay nhường lại cho người khác. Mặc dù tạm thời không có cách nào để chuyển về căn tứ hợp viện của mình nhưng Tần Đan tuyệt đối không bao giờ từ bỏ quyền sở hữu.

Sơ Nghênh nghĩ đôi vợ chồng này hình như , tại sao phải chấp nhận chính sách nhà riêng mà không phản bác lại chứ! Đổi lại là cô thì cô đã sớm đòi lại ngôi nhà đó rồi.

Chuyện nuôi gà hai vợ chồng giáo sư Thẩm không nói gì, nhưng mọi người trong đại viện cũng có ý kiến.

Nếu là chuyện nhà người khác, Sơ Nghênh chỉ đơn giản là tham gia náo nhiệt mà thôi, dù cho cô có mặc kệ thì cũng có người sẽ quản lý chuyện này. Nhưng chuyện này dù sao cũng liên quan đến gia đình thông gia kiếp trước của cô, cô đương nhiên phải ra mặt rồi, chỉ là còn chưa đợi cô lên tiếng, mẹ của Khổng Ấp Trần là Hà Cản Mỹ đã nhắc đến tên Sơ Nghênh, cô ta nói:

“Sơ Nghênh, không phải cô nói nuôi gà rất tốt sao, cô nói vài câu đi.”

Sơ Nghênh nói:

“Nuôi gà đúng là rất tốt, vừa có thể ăn trứng gà lại có thể ăn thịt gà, nhưng nhất định phải nuôi trong nhà của mình. Nếu nuôi trong nhà của mình, mùi hôi thối của phân gà đều được xử lý ở trong nhà mình, cửa sổ phải được dán kín, đừng để cho người ta nghe thấy tiếng gà gáy, đâu phải giống giống như nhà các người lại nuôi dưới cửa sổ của nhà người khác như thế chứ.”

Những người tham dự cuộc họp đều cười rung trời.

Hà Cản Mỹ: “...”

Cô ta bắt đầu khiêu chiến với lão Quan:

“Bác Quan à, con vẹt mà bác nuôi cũng hót líu lo, ị phân cũng thối chết đi được.”

Lão Quan nói:

“Tôi nuôi chim là để nghe thấy tiếng, đó là truyền thống rồi, làm sao có thể so với việc nuôi gà của cô được?”

Mọi người nhất trí cho rằng cũng ngửi thấy mùi phân gà, cũng nghe thấy cả tiếng gà gáy, vì vậy nên phải làm thịt gà để chia thịt cho mọi người. Cả nhà Khổng Đại Tráng không thể làm gì hơn, cuối cùng lão Quan ra quyết định, nội trong ba ngày phải xử lý hết đám gà, đồng thời phá bỏ chuồng gà. Nếu không thì toàn bộ khu dân cư sẽ gϊếŧ gà ăn thịt hoặc là kêu nhân viên của ban hành chính đường phố đến tịch thu đám gà.

Vợ chồng Khổng Đại Tráng và Hà Cản Mỹ thiệt hại rất nhiều, cùng một ngày đã phải gϊếŧ hai con gà, cho nên cố tình đặt bếp than ở trong sân để hầm thịt gà. Mùi thơm của thịt gà tràn ngập cả sân trước lẫn sân sau, làm cho những người trong cùng khu dân cư thèm đến mức chảy nước miếng.

Chạng vạng tối, ngoài cửa sổ nhà Sơ Nghênh lại có một giọng nói nho nhỏ vang lên:

“Xuân Yến ra đây đi, tôi để lại cho cậu một cái đùi gà nè.”

Đó chính là thằng nhóc Khổng Ấp Trần kia.