Chương 32

Sơ Nghênh nói:

“Xem náo nhiệt có thể giải tỏa áp lực đó. Trước đây em chỉ một lòng tập trung vào công việc, bây giờ muốn kết hợp công việc và giải trí luôn.”

——

Dù thời gian đã trôi qua khá lâu, Khương Thiết Mai vẫn không đề cập đến chuyện muốn đón con dâu cả trở về, Phương Tấn Nam không nhịn được nữa, khuyên mẹ anh ấy:

“Mẹ à, chúng ta hãy chia nhà đi, nếu không chia nhà thì Đào Dụ không chịu trở về, Xuân Phân thật đáng thương, con bé giờ như đứa trẻ không có mẹ vậy.”

Phương Tấn Nam có một công việc không tệ, sau khi tốt nghiệp trung học phổ thông đã vượt qua kỳ thi tuyển dụng, làm nhân viên tư vấn ở ngân hàng nông thương. Đào Dụ là một nhân viên bán hàng.

Phương Xuân Phân cũng năn nỉ bà nội đón mẹ về.

Phương Hồng Niên là người có tính tình ôn hòa, khiêm tốn, mặt mũi hiền lành. Trong gia đình, ông ấy không có cảm giác tồn tại gì, việc lớn việc nhỏ đều do Khương Thiết Mai quyết định, bình thường lúc ở nhà, ông ấy thích nhất là được vừa uống trà, ăn hạch đào vừa đọc sách.

Mấy đĩa hạch đào đều bị ông ấy ăn sạch bong, sách mà ông ấy hay đọc là ‘Thanh cung bí sử’, ‘Thái giám cuối cùng’, ‘Từ Hi mà tôi biết’ v.v, mỗi khi gặp những tên món điểm tâm nào trong sách, hương vị và cách làm đều được ông ấy ghi chép lại cẩn thận, thời gian lâu dần, chỉ riêng việc ghi chép ông ấy đã viết kín hai quyển sổ lớn.

Ngoài việc ghi chép về các món bánh điểm tâm, ông ấy còn cảm thấy hứng thú với lịch sử. Đối với ông ấy mà nói, thời kỳ dân quốc và việc cha mẹ để con trai tịnh thân rồi vào cung để trở thành thái giám còn thú vị hơn cả chuyện xảy ra ở trong nhà.

Nhưng vì các thành viên trong gia đình đang gặp mâu thuẫn vì việc chia nhà ở riêng, ông ấy thật sự không thể nhắm mắt làm ngơ được nữa, cũng khuyên Khương Thiết Mai nói:

“Chia nhà thì chia nhà đi, con cái cũng đều thành gia lập nghiệp cả rồi, hai cháu gái cũng không còn nhỏ nữa, bọn chúng đều có dự định riêng của mình, không cần phải sống chung với nhau thế này mãi.”

Khương Thiết Mai không để ý đến bọn họ, thản nhiên hát một đoạn trong bài hát “Hồng Đăng Ký”:

“Xách giỏ bán đồ vặt nhặt vụn than, gánh nước chẻ củi cũng đến tay bà ấy, người trong người ngoài đều hợp lực, con của người nghèo sớm muốn quản gia.”

——

Sơ Nghênh nghĩ, Hà Cản Mỹ và Chu Bì ở cùng viện đều làm giàu thông qua việc bán bánh bao còn cô thì vẫn chưa tìm ra con đường của chính mình.

Bán đồ ăn vặt, bán quần jean, bán băng ghi âm, bán đồng hồ điện tử, những vụ mua bán nhỏ này cô đều không muốn làm.

Buổi tối hôm nay cô gặp được em họ Sơ Nhị ở nhà ăn, cô và Sơ Nhị cùng làm việc ở công ty giao thông số một Bắc Kinh. Cô lái xe buýt còn Sơ Nhị lái xe taxi.

Bố của Sơ Nghênh có ba anh em, cô còn có một chú và một cô. Bố cô là giáo viên tiểu học, mẹ cô thì đã chuyển công việc sang cho chị hai Sơ Hạ, sau đó thì không đi làm nữa.

Sơ Nhị nhỏ hơn cô một tuổi, lúc ấy Sơ Nghênh đã hoàn thành một năm huấn luyện chính thức ở trường kỹ thuật và bắt đầu công việc. Cô biết được rằng công ty đang tuyển tài xế taxi cho nên đã đề nghị Sơ Nhị tham gia cuộc thi tuyển dụng. Sơ Nhị cũng không chịu thua kém, đã vượt qua kỳ thi, trải qua huấn luyện và vinh dự trở thành tài xế taxi.