Chương 6

Sau khi ăn xong cháo gạo kê và bánh bao nhân nấm hương kết hợp với cây cải dầu ở nhà ăn, Sơ Nghênh rót một bình nước ấm đặt lên chiếc bàn nhỏ ở trước xe, còn có một vài chén trà đã được rửa sạch xếp thành một vòng.

Tất cả đều là để phục vụ cho hành khách, khiến họ cảm nhận được sự phục vụ tận tình như ở nhà.

Cô rất yêu công việc của mình, sau khi tốt nghiệp cấp hai, cô đã làm công nhân trong xưởng đóng đế giày khoảng hai năm.

Sau đó, công ty giao thông đã tổ chức tuyển dụng và thi tuyển, Sơ Nghênh đã cố gắng trổ hết tài năng để gia nhập vào công ty. Buổi sáng thì huấn luyện sửa xe, buổi chiều huấn luyện lái xe, sau một năm huấn luyện chăm chỉ, cô đã trở thành tài xế lái xe buýt.

Năm nay Sơ Nghênh đã hai mươi ba tuổi, và là một tài xế lái xe buýt có bốn năm kinh nghiệm.

Cô cảm thấy rất tự hào vì mình là tài xế xe buýt, là nhân tài mà công ty xe buýt đã chọn lựa kỹ càng và đào tạo đầy đủ.

Cô cũng là một người tài xế đáng kính, là người giỏi trong việc sửa chữa và lái xe, cũng là một trong số ít các tài xế nữ.

Tiền lương của cô cũng cao, mỗi tháng được ba mươi chín đồng, được nghỉ bốn ngày một tháng, mỗi ngày còn có thêm sáu xu tiền trợ cấp. Với mức lương như vậy, mỗi tháng cô có thể kiếm được năm mươi sáu mươi đồng, gần như bằng với lương của sinh viên đại học Công Nông Binh như Phương Tiễn, hơn nữa, trong các ngày lễ Tết còn được nhận thêm các loại phúc lợi khác.

Tính đến khi Sơ Nghênh nghỉ hưu ở tuổi năm mươi, đã lái xe an toàn không xảy ra tai nạn trong ba mươi mốt năm, chạy một triệu hai trăm nghìn ki lô mét, tương đương với ba mươi vòng vòng quanh Trái Đất. Cô đã nhiều lần được trao các danh hiệu danh dự như ba mươi tám lần nhận được danh hiệu Tay lái giỏi, Cá nhân tiên tiến, và Tài xế ưu tú.

Việc chuẩn bị nước uống đầy đủ cho hành khách, Sơ Nghênh đã làm nó từ những ngày đầu tiên cô bắt đầu làm việc.

Nhưng từ sau khi Sơ Nghênh trọng sinh, khi cô mang nước lên xe, bước chân của cô lại trở nên do dự, cô bắt đầu nảy sinh cảm giác nghi ngờ đối với công việc và tương lai của chính mình.

Nhưng mà cho đến khi Sơ Nghênh ngồi vào ghế điều khiển, cô lại tràn đầy nhiệt tình và đam mê với công việc. Giữa dòng người đi xe đạp, cô cảm thấy mình như một con cá voi trong đại dương xanh, xung quanh đều là những con tôm, con cá nhỏ.

Đồng nghiệp bán vé, Tiểu Quý đang lớn tiếng bán vé xe, tiếp đón và hướng dẫn mọi người chú ý ngồi ngay ngắn, ổn định. Khi xe đến trạm, cô ấy đưa tay ra ngoài để nhắc nhở người đi đường tránh sang một bên.

“Bác tài, tôi chạy cả nửa ngày rồi, thật sự rất khát, nước này tôi uống được không?”

Sơ Nghênh gật đầu, nhiệt tình nói:

“Được chứ, đó là nước chuẩn bị sẵn cho hành khách mà.”

“Cảm ơn cô nhiều nhé.”

Giọng nói của cô ấy tràn ngập vẻ cảm kích.

Sau khi chạy xong hai vòng là có thể đến đưa hành khách đến trạm để đi vệ sinh, nhưng không có thời gian kịp ăn cơm trưa. Khoảng một giờ sẽ có đồng nghiệp đến thay ca, cô có thể tan làm và trở về nhà.

Sơ Nghênh và Tiểu Lý hoàn tất việc chuyển ca, cô lấy bánh ra, sau đó chia cho bọn họ một phần.

Tiểu Quý cắn một miếng bánh và khen:

“Bố chồng của cô làm bánh kỳ lân ăn ngon thật đấy, mẹ chồng cô còn để cô cầm bánh đi làm. Họ đối xử với cô đúng là rất tốt.