Chương 19

Tô Tú Tú vốn ốm yếu, mặt mũi lại bầm dập, nhìn qua thật sự có hơi đáng thương. Trong lúc nhất thời, tất cả mọi người đều không đành lòng nhìn mặt cô, rồi lại vì e ngại Tô Quảng Mậu, lại không có người dám tiến lên hỗ trợ.

Tô Tú Tú lạnh lùng nhìn người chung quanh, trong lòng vô cùng bình tĩnh. Kiếp trước, cô đã sớm cảm nhận được nhân tình ấm lạnh.

Tục ngữ nói rất đúng, vợ chồng vốn là chim rừng, đại nạn đến nơi đều tự bay. Vợ chồng còn như thế, huống chi là những người cùng thôn không có quan hệ này. Bọn họ tất nhiên không có khả năng giúp cô. Cho nên nói, thời khắc mấu chốt, còn phải dựa vào chính mình.

Ngay khi Tô lão đại đưa tay chộp về phía Tô Tú Tú, cô cuống quít trốn đi, cũng không biết như thế nào, dưới chân mềm nhũn trực tiếp ngã nằm trên mặt đất.

Trong nháy mắt ngã sấp xuống, Tô Tú Tú nhân cơ hội vươn tay ra sau lưng chuẩn bị lấy đồ.

Trong đám người, có người không thể nhịn được nữa hô một tiếng. “Ông trời ơi, Tô Quảng Mậu thật sự muốn đánh chết Tô Tú Tú!”

Cùng lúc đó, có người đã sớm xuyên qua đám người, sải bước đi tới phía sau Tô Tú Tú.

Thời gian vừa vặn, anh đưa tay ra bắt được cổ tay Tô Quảng Mậu, bẻ xuống, lại đẩy ngược.

Lúc này đây, thì đến phiên Tô Quảng Mậu, ông ta cũng giống như thím Phì bị xô đẩy ra ngoài. Chỉ là, ông ta lui về phía sau vài bước dài, rồi mạnh mẽ đứng vững gót chân.

Mọi người tập trung nhìn, thì ra là một thanh niên tham gia quân ngũ chạy tới cứu Tô Tú Tú.

Chỉ thấy người này thân hình mạnh mẽ, diện mạo anh tuấn. Mặc dù đối mặt với Tô Quảng Mậu từng luyện khí công, anh cũng không hoảng loạn. Ngược lại về khí thế, lại vững vàng chiếm thượng phong.

Trong lúc nhất thời, mọi người đều không nhịn được hỏi, chàng trai này rốt cuộc là ai? Lại từ ở đâu ra?



Chỉ nghe trong miệng người nọ nói ra: "Tô Tú Tú là do tôi cứu về từ bọn buôn người trong tay, tôi hợp ý với cô ấy, nhận cô ấy là em nuôi, tôi hôm nay lại muốn nhìn xem, ai dám lại động một ngón tay cô ấy?"

Mạnh Đình Tùng vốn không nên nói như vậy. Chỉ là thứ nhất anh tuổi trẻ khí thịnh, không thể thấy bọn chuột nhắt ỷ vào một thân công phu, bắt nạt nhỏ yếu. Thứ hai Mạnh Đình Tùng tự tay cứu Tô Tú Tú, lại biết chuyện xảy ra trên người cô. Anh vừa đau lòng, lại không nhịn được kêu oan cho cô.

Anh thậm chí cảm thấy, loại thời điểm này, nếu như ngay cả anh cũng không thể ra mặt thay Tô Tú Tú, cô gái nhỏ này chẳng phải sẽ quá đáng thương à?

Tô Tú Tú nghe tiếng quay đầu lại nhìn, trong miệng lẩm bẩm kêu lên: "Anh Mạnh, sao anh lại tới đây?”

Mạnh Đình Tùng có vẻ mặt bất mãn nói: "Cô nhóc này, đã nói với em rồi, chờ anh cùng em trở về lấy đồ. Em lại hết lần này tới lần khác không chịu nghe, nhất định phải tự mình chạy về, lần này có thấy hại không? Con nhóc em muốn xem người ta như người thân, để lại đường sống cho bọn họ. Hết lần này tới lần khác, những người này tử tính không thay đổi, từng bước bức ngươi. Thân thích như vậy cần làm gì? Em nên trực tiếp đến đồn cảnh sát báo án. Luôn có luật pháp để trừng phạt những kẻ bắt nạt người này. "

Trong lúc nhất thời, Tô Tú Tú nhìn anh, trong lòng không khỏi vui buồn lẫn lộn. Hốc mắt cô đỏ lên, không nhịn được chảy nước mắt.

Kiếp trước, trải qua nhiều chuyện như vậy, cô vốn đã trở nên lòng dạ sắt đá.

Nhưng mỗi lần cô gặp nguy nan, anh Mạnh luôn chắn trước mặt cô, liều mạng bảo vệ cô. Thậm chí sau đó, chân anh bất tiện, cũng từng xả thân che chở cô.

Đời trước, Tô Tú Tú sợ gặp báo ứng, sẽ gây họa cho người nhà, cho dù động tâm, sinh ra ngàn vạn tình nghĩa, cũng ẩn sâu trong đáy lòng. Chỉ sợ mình sẽ liên lụy đến Mạnh Đình Tùng.

Cũng may ông trời cho cô một cơ hội sống lại.

Đời này, cô không làm thần côn, không có nghiệp chướng, còn liều mạng góp công đức tích phúc khí. Nói như vậy, cô có thể quang minh chính đại thích người đàn ông này hay không?

Bên kia, Mạnh Đình Tùng vừa thấy cô khóc, nhất thời luống cuống tay chân. Vội vàng an ủi nói: "Tú Tú, em đừng khóc. Anh cũng không phải thật tâm mắng em. Em yên tâm, có anh ở chỗ này, việc hôm nay nhất định phải thay em đòi lại công đạo!”