Chương 20

Đúng lúc này, chiến hữu Đinh Hướng Vinh của Mạnh Đình Tùng cũng chạy tới. Chỉ là anh ấy cũng không có ý định ra tay hỗ trợ, mà là ôm tay đứng ở trong đám người cẩn thận quan sát.

Anh ấy không sợ Mạnh Đình Tùng bị Tô Quảng Mậu đả thương.

Trên thực tế, trong nhà Mạnh Đình Tùng tuy rằng đời đời đều là đầu bếp, nhưng nhà bọn họ ngoại trừ truyền thừa trù nghệ, cũng có một ít võ công quyền cước tổ tông để lại.

Mạnh Đình Tùng từ khi năm tuổi đã theo cha tập võ nấu ăn. Ngày qua ngày, chưa từng gián đoạn.

Đến năm mười bảy mười tám tuổi, Mạnh Đình Tùng bất chấp sự phản đối của gia đình, báo danh tòng quân.

Anh đúng thật là một mầm non tốt làm lính. Vừa vào đại đội, đã như mãnh hổ xuống núi.

Trải qua mấy phen rèn luyện, Mạnh Đình Tùng đã sớm trở thành binh lính tốt nhất, các phương diện đều phi thường xuất sắc.

Chỉ bàn về thân thủ, cả đại đội không ai có thể đánh bại Mạnh Đình Tùng.

Cho nên, Đinh Hướng Vinh đứng ở một bên, chỉ cần đề phòng Mạnh Đình Tùng đừng ra tay quá nặng là được.

*

Bên kia, Tô Tú Tú lại không phải là người không để ý đại cục như vậy. Vừa mới nhìn thấy Mạnh Đình Tùng, cô nhất thời kích động khóc lên, cũng rất nhanh thu liễm lại tâm tình. Lui sang một bên, để Mạnh Đình Tùng giằng co với Tô Quảng Mậu.

Tất cả mọi người ở đây đều cảm thấy, hai người này nhất định sẽ đánh nhau, hơn nữa còn có thể sẽ có một hồi ác chiến.

Lại không nghĩ tới, Mạnh Đình Tùng vừa vội vừa tức, căn bản không thu liễm lực đạo.

Tô Quảng Mậu mặc dù đứng được, không té ngã, trên thực tế nhưng vẫn đã ăn thiệt thòi không nhỏ.



Ông ta chỉ cảm thấy dường như có lực ngàn quân, trực tiếp đánh ở trên cánh tay của ông ta, xương cốt của ông ta đau đớn tựa như bị đánh gãy.

Chỉ cần đối mặt một lần như vậy, đầu óc Tô Quảng Mậu đã tỉnh táo.

Tục ngữ nói, nhân ngoại hữu nhân, thiên ngoại hữu thiên, thằng nhóc họ Mạnh trước mắt này, tuy rằng nhìn qua tuổi còn trẻ, cũng chỉ chừng 20 tuổi. Nhưng nếu hai người thật sự động thủ, chỉ sợ ông ta sẽ chịu thiệt thòi lớn.

Trong lúc điện quang hỏa thạch, Tô Quảng Mậu kiêu ngạo khí diễm thoáng cái đã bị dập tắt, sống lưng ông ta cũng đầy mồ hôi lạnh.

Người này luôn gian xảo xảo trá, lại là một người không cần thể diện. Vừa thấy tình huống bất lợi với ông ta, lập tức dập tắt ý niệm dùng vũ lực giải quyết vấn đề trong đầu. Ngược lại kéo da mặt, nhếch miệng cười nói:

"Tôi cũng chỉ là muốn kéo cháu gái của tôi lại đây nói vài câu thôi, cũng không có ý tứ gì khác, các người cần gì phải ngạc nhiên như vậy?"

Mạnh Đình Tùng lại cười lạnh nói. "Ông tùy tiện nói một câu, mà lại trực tiếp chạy tới bóp cổ Tô Tú Tú, nếu như trong lòng ông lại hơi mất hứng, còn không trực tiếp bóp chết?"

Tô Quảng Mậu lại vô liêm sỉ tiếp tục cãi cọ nói: "Vị đồng chí trẻ tuổi này, cậu nói lời này quá quá đáng. Tôi và Tú Tú nói thế nào cũng là người một nhà, tôi làm sao có thể sẽ hạ độc thủ như thế với cháu gái tôi như thế?"

Lúc này, trong đám người có người ỷ vào lá gan lớn mắng một câu. “Không phải lúc nãy ông thừa nhận lừa bán cháu gái sao?”

Tô Quảng Mậu nhất thời hung tợn trừng mắt, lại không tìm được người kia trong đám người. Vì thế, đành phải bất mãn mắng một câu.

“Không biết chân tướng, đừng bịa chuyện, vu hãm người tốt. Đừng quên, chúng ta cùng một thôn, sớm muộn gì tao cũng có thể tìm tới mày.”

Trong lời ông ta ám chỉ, chờ Mạnh Đình Tùng đi rồi, ông ta sẽ tính sổ.

Trong lúc nhất thời, các thôn dân lại bị ông ta hù dọa, không ai dám nói mát nữa.

Tô Quảng Mậu lúc này mới chậm rãi xoay người, nói với Mạnh Đình Tùng: "Ai cũng nói tham gia quân ngũ đều có tổ chức có kỷ luật. Vị đồng chí nhỏ này, cậu không phải muốn động thủ với dân chúng vô tội đấy chứ? Chuyện này rốt cuộc thế nào, còn chưa làm rõ ràng đâu? Cháu gái tôi chỉ là nhất thời hiểu lầm tôi, chúng tôi nói rõ ràng, tất nhiên sẽ tốt rồi.”